Friday, January 13, 2012

Bài không phải để xóa

Thứ 6 ngày 13, cũng không có gì đặc biệt cả, ngoại trừ việc lần đầu tiên biết cảm giác nhận được "hàng" từ con chim nào đó thả xuống, may chỉ trúng ống tay áo +__+ . Mà lúc đó mình đang đi xe máy chứ, con chim thì đang bay, vậy mà sao đó vẫn trúng được, thế mới hay @@. Tự dưng thấy "bụp" nhè nhẹ nằng nặng trên tay áo, ngó sang thấy trắng trắng đen đen, đau khổ dừng xe hì hụi dùng khăn giấy dọn dẹp T__T .

Vụ lần đầu tiên nhận "lộc" từ trời của mình không có gì đặc biệt, nhưng mình biết mấy chuyện rất ly kỳ cùng chủ đề này. Mới đây nhất ngồi trà đá với mấy đứa trong khoa, Huy 4 ngồi cạnh mình lãnh ngay một cú lên vai (tí nữa thì ... :)) ), mà chỗ đó mình vừa mới chuyển đi =)) . Còn chuyện tiếp đây thì loằng ngoằng hơn tí và hay ho hơn nhiều ;) .

Hôm đó mình với anh Tâm đi chơi công viên Thống Nhất với nhóm tình nguyện Ngân hàng, giữa chiều tổ chức trò đi tìm kho báu, mấy bạn em út lo chạy tìm kho báu hết cả, còn mấy ông anh "lão làng" ngồi túm tụm đấu cờ với nhau dưới bóng cây mát rượi bên hồ. Mình ban đầu cũng tham gia "đính kèm" một nhóm nhưng được một lúc chạy nửa vòng hồ mà thấy chưa được gì, mệt quá, quay lại ngó mấy ông đánh cờ (tuy không hiểu gì). Đột nhiên trận cờ tán loạn với giọng cười khoái trá của mấy ông, ngó sang đối diện thấy trên áo anh Tâm chình ình một bãi trắng đen nhỏ nhỏ ;)) . Ông anh dở mếu dở cười, hì hụi "tẩy ố" cho cái áo trắng, tuyên bố hôm nay phải về đánh con đề 20 (hôm đó ngày 20), giao nhiệm vụ cho anh Thanh "đệ tử" trong hội. Mấy ông cao hứng còn chung tiền đưa luôn cho anh Thanh thực hiện nhiệm vụ cao cả. Sau đó buổi chiều nhanh chóng kết thúc, mình tất nhiên không để tâm vụ lô đề.

Đùng một phát, hôm sau thấy anh Tâm tag mình trên Facebook, thông báo một tin vô cùng giật gân: "Đề về 20!!! Giải...!!! 700k!!" Ố dè, bất ngờ thật, sao hay thế :D . Nhưng điều này còn hay hơn nữa: "Nhưng thằng Thanh không đánh!! Anh em hội đồng nó đi!!!" Cười suýt ngất =)) . Ông Thanh được bữa tổng sỉ vả vì tội đã đưa tiền cho rồi còn không đi đánh, vì quên, vì lười v.v... Quả thực chuyện xảy ra không ai nghĩ đến được =)) . Vui dã man cơ.

....

Sao kể chuyện nhạt thế nhỉ? Đang kể giữa chừng đột nhiên thấy mệt, dừng lại, rồi từ đó thấy chán không nghĩ ra cái gì hay ho được. Bó tay toàn tập. Điểm viết essay của mình kỳ vừa rồi thấp, vì tội hay bỏ dở phần kết, cô giáo bảo là "đầu voi đuôi chuột". Phần đầu viết nghe rất hoành tráng có vẻ hay ho, rùi càng về sau vẻ lơ đễnh của người viết càng lộ rõ, cuối cùng chốt bằng một câu cụt ngủn kết thúc bài. Một phần cũng do mình viết rõ chậm nên toàn thiếu thời gian, đoạn sau viết qua loa đại khái cho xong, phần nữa là vì như đã nói đấy, viết được lúc lại thấy chán, cảm hứng chạy đi đâu cả, chẳng biết viết gì tiếp cho hợp.

Thế nên chúng ta lại kết thúc bài đăng như thế này đây.

P.S: Thứ 6 ngày 13 của mình không tệ, nhưng không được hay như mong đợi. Mong ngày mai của mình khá khẩm hơn. Không, ngày mai nhất định phải khá hơn, không thì mình cũng chẳng biết sẽ thế nào trong đợt Tết sắp tới cả. Mai mình về nhà.

No comments:

Post a Comment