Friday, August 12, 2011

Quang Trung & Trần Thủ Độ

Thanh hỏi trong những nhân vật lịch sử của dân tộc mình thích ai nhất. Mình trả lời Quang Trung Nguyễn Huệ. Anh hùng áo vải, chí khí ngất trời, hiện thân khí phách dân tộc không chút kiêng dè ngoại bang. Đến lượt mình hỏi Thanh và ngạc nhiên trước câu trả lời Trần Thủ Độ. Lão thái sư tài cao mưu thâm dựng nên triều đại hùng mạnh ảnh hưởng lớn đến lịch sử Việt Nam. Nhưng Trần Thủ Độ? Thích Trần Thủ Độ? Hiếm khi nghe ai đó nhắc đến cái tên này.

Hồi lớp 5 bọn mình được học lịch sử triều đại Lý - Trần, có đoạn viết: "Công chúa Lý Chiêu Hoàng mới 7 tuổi được tôn lên làm vua. Thái sư Trần Thủ Độ đứng ra cho công chúa Lý Chiêu Hoàng kết duyên với Trần Cảnh và buộc công chúa viết chiếu nhường ngôi cho chồng là Trần Cảnh lên làm vua, kết thúc triều nhà Lý, mở ra triều Trần". Hồi đó mình 10 tuổi, đọc thế thấy không thích Trần Thủ Độ, cái tên được lưu lại như một ấn tượng xấu về gian mưu xảo lược. Sau đó biết cũng người này có ý nghĩa lớn trong đại nghiệp bảo toàn độc lập dân tộc - "Đầu thần chưa rơi xuống đất xin bệ hạ đừng lo" (trả lời khi nhà vua đến hỏi kế sách chống quân Mông Cổ). Sử sách cũng chép lại Trần Thủ Độ giết vua (ép Lý Huệ Tông tự vẫn) rồi lại lấy vợ vua. Chậc, thật là một nhân vật đáng tìm hiểu.

Nhưng nói chung 2 câu trả lời khác nhau quá, như thế đủ hiểu sự khác nhau giữa 2 người trả lời.

Thursday, August 11, 2011

Fight! Fine.

Muốn viết, nhưng không biết viết gì ^^. Mình viết rồi xóa, viết rồi xóa vì thấy những điều viết ra ngớ ngẩn vô nghĩa không đáng đọc. Nhưng vẫn thấy cứ "thèm thèm" viết sao sao đó, tiện tay gõ vài dòng cho xong vậy :)) .

Hôm nay mình bắt đầu có khả năng suy nghĩ trở lại, sau 4 ngày không dùng được bộ não vào việc gì ngoài hồi tưởng những chuyện đã qua. Biện pháp là đọc sách, một cuốn sách thú vị dễ đọc nhưng đồng thời yêu cầu động não nếu muốn đọc tốt: "Người Việt - Phẩm chất và thói hư tật xấu". Sau một tháng ở Thái mình tìm thấy hứng thú đặc biệt để đọc cuốn sách này, sẽ có một bài giải thích tại sao.

Cuộc sống bắt đầu trở lại cùng với khả năng tư duy độc lập, và mình đang gắng sức cho nhiệm vụ cực kỳ nan giải là đưa kỹ năng tiếng Nga đi vào quỹ đạo. Chậc, nghĩ xem, bây giờ mình thậm chí cảm thấy mình giỏi tiếng Thái hơn tiếng Nga! Xếp hạng sẽ là: Anh -> Thái -> Nga (từ trên xuống), không thể tin được, trong khi mình còn duy nhất 1 năm để xoay xở với thứ tiếng hay ho khó nhằn này. Боже мой!

FIGHT.

Tuesday, August 9, 2011

Bangkok - Hà Nội

Say từ Bangkok say về Hà Nội.
Bước ra khỏi giường làm theo những gì mọi người bảo, phó mặc hành lý cho các bạn thu xếp.
Bước lên xe ra sân bay trong mông lung đầu óc và mỉm cười ngớ ngẩn với ý nghĩ không biết mình đã bỏ quên những gì ở khách sạn, ngoài thứ mình biết chắc chắn nhất đã bỏ quên là ví tiền.
Ra sân bay lại răm rắp bám đuôi làm mọi thủ tục theo các bạn, không có khái niệm về mọi việc đang diễn ra.
Lên máy bay ngủ một mạch cho đến khi cơn đau tai đánh thức báo hiệu đã tới Nội Bài, 2 tiếng hay 30 phút?
Xuống máy bay, bắt taxi về cùng bạn, chia nhau về nhà, mất một lúc mới đọc đúng địa chỉ cho xe ôm.
Phòng trọ, căn nhà Hà Nội điển hình.
Buổi chiều cô gọi điện hẹn ở Ngã tư Sở mà nghĩ mãi mới hình dung ra đó là chỗ nào.
Nhìn chiếc váy đang mặc, nghĩ xem đã mua ở đâu và cảm tưởng như mình mua nó ở nước ngoài. Một con phố lạ, kiến trúc phương Tây và một người bạn giờ đang ở trời Âu.
Buổi tối lượn xe máy dạo quanh phố cổ để biết mình đang ở Hà Nội. Cầm tay lái chở em My 3 tiếng mà vẫn thấy chưa tỉnh.
Hà Nội Hà Nội, ngắm nhìn, mỉm cười và lẩm nhẩm như một câu thần chú: "Hà Nội Hà Nội".

Nhưng hết thảy chỉ nghe lưu luyến bên tai một âm giọng Thái trầm và hình ảnh nhảy nhót của ánh mắt ở Bangkok nói rằng "ต้องเจอกัน", thấy mình vẫn đang trong cơn mơ hư ảo với bàn tay bao bọc nhẹ siết níu lúc ra đi.
Say thật.