Monday, November 11, 2013

If You Could See Me Now




Có lẽ với đà này thì mình sắp bị đá đít ra khỏi hội rock, hoặc chuyển qua chơi với hội LP :3 . Dù sao thì mình không nghĩ là có một lằn ranh phân cách giới hạn cảm nhận âm nhạc. Mình sẵn lòng nghe bất cứ thứ gì chứa đựng cảm xúc khiến mình muốn cảm nhận.

Tuesday, November 5, 2013

Love The Way You Lie - Lyrics




Mình mê đoạn điệp khúc của bài này đã khá lâu nhưng đây là lần đầu tiên mình thực sự chăm chú lắng nghe toàn bộ bài hát cũng như lời ca trong đó. Chỉ có thể nói là Rihanna có chất giọng rất quyến rũ và Eminem thì vẫn luôn là giọng rap chất lừ duy nhất mình muốn nghe. Sau khi nghe kỹ ca từ bài hát thì mình quyết định dịch lời bài hát ra, do có một vài từ mới và mình nghĩ cách tốt nhất để nhớ được mấy từ này là dịch cả câu lời bài hát ra, đồng thời cũng do thích lời bài này :"> . Và nó đây.

On the first page of our story
The future seemed so bright
Then this thing turned out so evil
I don’t know why I’m still surprised
Even angels have their wicked schemes
And you take that to new extremes
But you’ll always be my hero
Even though you’ve lost your mind

Just gonna stand there and watch me burn
But that’s all right because I like the way it hurts
Just gonna stand there and hear me cry
But that’s all right because I love the way you lie
I love the way you lie
Ohhh, I love the way you lie

Now there’s gravel in our voices
Glass is shattered from the fight
In this tug of war, you’ll always win
Even when I’m right
‘cause you feed me fables from your hand
With violent words and empty threats
And it’s sick that all these battles
Are what keeps me satisfied

Just gonna stand there and watch me burn
But that’s all right because I like the way it hurts
Just gonna stand there and hear me cry
But that’s all right because I love the way you lie
I love the way you lie
Ohhh, I love the way you lie

So maybe I’m a masochist
I try to run but I don’t wanna ever leave
Til the walls are goin’ up
In smoke with all our memories

This morning, you wake, a sunray hits your face
Smeared makeup as we lay in the wake of destruction
Hush baby, speak softly, tell me I’ll be sorry
That you pushed me into the coffee table last night
So I can push you off me
Try and touch me so I can scream at you not to touch me
Run out the room and I’ll follow you like a lost puppy
Baby, without you, I’m nothing, I’m so lost, hug me
Then tell me how ugly I am, but that you’ll always love me
Then after that, shove me, in the aftermath of the
Destructive path that we’re on, two psychopaths but we
Know that no matter how many knives we put in each other’s backs
That we’ll have each other’s backs, ’cause we’re that lucky
Together, we move mountains, let’s not make mountains out of molehills,
You hit me twice, yeah, but who’s countin’?
I may have hit you three times, I’m startin’ to lose count
But together, we’ll live forever, we found the youth fountain
Our love is crazy, we’re nuts, but I refused counsellin’
This house is too huge, if you move out I’ll burn all two thousand
Square feet of it to the ground, ain’t shit you can do about it
With you I’m in my f-ckin’ mind, without you, I’m out it

Just gonna stand there and watch me burn
But that’s all right because I like the way it hurts
Just gonna stand there and hear me cry
But that’s all right because I love the way you lie
I love the way you lie
Ohhh, I love the way you lie

Friday, October 11, 2013

Let Her Go - Passenger




2 bài gần đây nhất khiến mình thấy cảm là Another Love (Tom Odell) và bài trên đây. Bài này lần đầu nghe mình thấy giai điệu hay, đẹp nhưng giọng ca thì cứ quái quái làm sao, và nghe mấy chữ "Let her go" ("gôô") thì liên tưởng ngay tới bạn Odell "On another loaf" . Google giải đáp chuyện này là vì 2 bạn cùng quê, cùng sở hữu kiểu giọng Sussex accent, ôi giời ơi!!

Tương tự như Tom Odell, lần đầu nghe thấy mắc cười ko tả được với mấy câu "On another 'loaf', all my 'tea' 's been used 'top' ", nhưng bị quyến rũ vì giai điệu, từ lần 2 úp tai nghe thì cảm liền. Passenger cũng vậy, nghe lần đầu thấy khó vào tai, nhưng cũng ưng cái giai điệu (thấy giống giống bài kinh điển nào đó), lần 2 úp tai nghe thì cảm được cái chất của bài hát .

 Mà nhân sự kiện này mới nhận ra, lâu nay toàn nghe nhạc Mỹ quen, giờ nghe sang nhạc Anh chợt thấy có chút khó khăn nhận diện ca từ @@.

Tuesday, October 1, 2013

Another Love - Tom Odell & Sussex Accent

Another Love, Tom Odell.



Nghe cậu này hát mà mình trố hết cả mắt, đây là giọng ở vùng nào vậy trời??
Google cho ra kết quả là Sussex, UK. Lần đầu tiên mình nghe giọng này :D .

Đây là những gì mình nghe được từ anh bạn ca sĩ này:
"On another loaf, another loaf
All my tea's been used top"
Daffodil -> "Taffodil" T^T .

Nhưng dù sao chăng nữa thì đây vẫn là một bài hát cực đỉnh dính chết vào tai mình mấy ngày qua <3 .="">
Is it so fucking loser to say "I'm depressed" each day? =.=

Remembering a little book named "I'm thankful each day" that Hannah Miriam handed me one day so far ago.

Hannah Miriam, who lives in Denver, Colorado, around the age of 60s (God knows, it seems to be rude to say, but if she's still alive and reaches that age), who weighs ~200 pounds and understands the Vietnamese word "béo", who talks so tenderly, who keeps the faith so deep in God, whom I believe I'll never meet again in my life.

Maybe she taught me something I've forgotten.

Ilka, a 19-year-old Canadian girl who traveled alone to Vietnam - East Asia. Arip, an Indonesian boy at my age, travels to Vietnam twice and to other Eastern Asian countries by saving 1 dollar each day. A Dutch guy travelling around Asia on bicycle told me it wasn't so hard to do and did not cost much. I told him I wanted to travel the world.

And what am I doing?

Reading/Writing saves (the day). And mayhap writing works better. Here I go.

Thursday, April 25, 2013

Tôi không còn nhớ hay xác định nổi nụ hôn đầu tiên của mình là khi nào. Có một điều phức tạp ở đây là, như thế nào thì được tính là một nụ hôn? Chạm môi thì có phải là hôn không? Hôn người cùng giới (mà không đồng tính) thì có coi là hôn không? Nói chung cũng nhiều thứ nhiêu khê, duy có một điều rõ ràng giản dị: tôi chưa từng hôn người nào tôi yêu.  
Yêu và được yêu. Điều đó có vẻ còn lâu mới xảy đến.
Vậy làm gì cho qua ngày đoạn tháng đây?
Sống. Làm việc. Get a life.
Get an even fucking life, but is the life of your own. On your own.

What's so sad about this, my dear?
That's just the way everything goes. To an end.
I don't know what the days after may bring you. But please hold on. Shine on. Live on. Don't give up on me. Don't ever ever give up. Please, don't die.

------

"Em muốn một người đến và ở lại mãi mãi."
Someday someone will come for me.
"Rồi cũng sẽ có một người."

Tuesday, January 1, 2013

Mộc Châu ký sự

:)  :)  :)  :)  :)  :)  :)  :)  =)) =)) =)) =)) =))

Hôm nay mới đi chơi Mộc Châu về. Về đến Hà Nội tiết trời ấm hơn hẳn, nhưng đường sá thì bụi bặm mịt mù không chịu được, ghét thật (nghĩ lại có khi "ấm" không phải do tiết trời mà do khí thải xe máy ô tô các kiểu T__T). Mộc Châu thì lạnh quá làm mình cũng thấy rất sung sướng khi đã đến giờ về, chẳng mặn mà chuyện ở lại gì cả.

Hôm đầu tiên đi đường, ngồi sau xe máy quấn đủ kiểu áo quần mà vẫn có lúc lạnh đến nỗi mình lơ mơ ngủ bay bổng, ngẫm lại không biết có phải do lạnh quá mà dần mất ý thức (kiểu sắp ngất) không. Lúc đó khoảng 2h chiều xe đi lên đèo Thung Khe, sương mù mịt, bọn mình đã chạy xe từ 7h sáng, ngấm đủ kiểu gió rồi, lên đến đó càng thấy lạnh buốt thấu. Khí lạnh luồn qua mấy lớp quần xuyên vào chân, dội vào đầu mình hàng tràng những chữ "Lạnh, lạnh quá!" liên tiếp. Lạnh quá mà chẳng biết làm sao, lại quay ra tính hay là cố gắng đừng nghĩ đến cái lạnh nữa, điều khiển đầu óc sang chuyện khác đi, kiểu như đang ngồi thiền ấy. Thế là mình tập trung thả đầu óc lơ lửng, kết quả sau mấy phút không thấy lạnh nữa thật. Nhưng mình cũng dần không biết mình đang làm gì ở trong tình trạng nào, cứ mơ mơ màng màng, mãi sau đứa bạn dừng xe kêu mình dậy mặc bộ quần áo mưa cho đỡ lạnh mới hoàn hồn trở lại. Nhớ đời!

Lên đến Mộc Châu lại càng lạnh. 7h tối đi bộ ra ngoài ăn cơm ngắm phố xá, quần áo vẫn quấn lớp lớp chẳng thua lúc đi xe là mấy, thế mà vẫn lạnh! Gió thổi lạnh buốt đầu tuy đã trùm mũ và tay vẫn cứng ngắc dù đã đeo găng da. Thật không thể tin nổi!! Mình đang đi bộ giữa phố xá cơ mà, có phải phóng xe trên đèo đâu!! Xây xẩm mặt mày vì lạnh, vừa cuốc bộ vừa cầu mong mau chóng về đến phòng kết thúc chuyến hóng gió ban dêm này.

Nhưng về đến phòng cũng nào đâu có được ấm! Phòng trọ đơn sơ, giường đơn 2 đứa nằm có 1 chiếc gối và 1 tấm chăn bông mỏng tang vừa đủ đắp. Mặc kín từ đầu đến chân rồi trùm nguyên cái áo phao dày dặn chui vào chăn ngủ, cố hết sức nằm sát đứa bên cạnh mà sáng hôm sau tỉnh dậy mình vẫn nhớ là đêm qua thấy lạnh :| . Mình bắt đầu nghĩ không hiểu làm sao người ta sống được ở đây. Ngày đầu tiên của chuyến đi đã khiến mình muốn quay trở về Hà Nội ngay lập tức, không thấy gì chỉ thấy lạnh lạnh lạnh tái tê tê tái...