Wednesday, April 13, 2011

Sáng mai sẽ bắt đầu cuộc gia sư lần thứ 2, có vẻ trầm trọng đáng dè hơn lần đầu. Lần trước học trò của mình là một nhóc lớp 2, lần này "học trò" là bố của một nhóc lớp 3. Lên level như thế có thần tốc quá không nhỉ? Nói thẳng là cũng lo đi.

Ngày hôm nay có 2 thứ làm mình mỉm cười. Thứ thứ 1 là tin nhắn Vũ 1N gửi cho mình ban sáng, hỏi mình chiều có học không, cậu ta sẽ thuê truyện mang đến trường cho mình. Hôm trước bọn mình học ghép lớp, mình ngồi cạnh Vũ (chính xác thì có vẻ là mình chiếm chỗ quen thuộc của cậu ta - góc lớp), thấy hì hụi xem anime cả buổi và lúc buôn chuyện manga thì mình thua đứt về độ cập nhật. Cuối buổi có nói loáng thoáng thuê truyện đọc chung, share tiền, hy vọng nhờ có cậu ta mà mình tìm được đường trở lại thế giới manga, dạo này thật sự cảm thấy mình cần đọc truyện tranh, không phải truyện chữ, tiểu thuyết, phim ảnh gì cả.

Tin nhắn của Vũ mang lại một niềm thích thú khiến mình mỉm cười. Không có gì đặc biệt cả, nhưng tin nhắn bình thường đó gợi nhắc mình về những điều quen thuộc có vẻ đã nằm lại trong quá khứ. Bao lâu rồi mới có một người rủ mình làm một việc gì đó thuộc về sở thích của cả hai? Và nhất là bao lâu rồi mới có một người rủ mình thuê truyện tranh đọc? Mấy câu này mình có thể trả lời, nhưng bỏ qua đi, quay lại hiện tại là có một người đang rủ mình đọc truyện tranh! Sáng nay mình thiếu ngủ, cơ mặt hầu như không rục rịch nổi từ lúc thức dậy, thế nên mình coi tin nhắn của Vũ như một kỳ tích làm được điều mình cho là không thể: mỉm cười đúng nghĩa trước khi được ngủ tiếp.

Nụ cười thứ hai:... Đi ngủ đã, sẽ ngủ gần 8 tiếng.

1 comment:

  1. "I look around me, but all I seem to see is people going nowhere, expecting sympathy"... Chỉ xuất hiện một kẻ chung sở thích sơ sơ thôi mà đã cảm giác như là "sympathy" rồi. Such a life worth expecting.

    ReplyDelete