Tuesday, April 26, 2011

Buổi sáng đi gia sư. Buổi chiều đi thi Đất nước học. Thi xong ra sân vận động tập trò tung chai với 2 anh Trung Quốc. Sau đó ngồi ghế đá đọc truyện chờ Vũ đến làm bài Dịch nhưng đến muộn nên ngồi chơi rồi đi học tiếng Thái. Ngồi trong lớp cắm cúi viết như điên học từ mới, buổi học tiếng Thái thực sự đầu tiên từ hồi ra Tết giờ. "Tha yạk pay mương Thai tong khayan", Sirimon nói thế, không phải câu khẩu hiệu, mình hiểu. Ra về mất 15 phút đứng lại nói chuyện với khun Aey về điều đang ngự trị đầu óc mình từ lúc thi Đất nước học xong. Khun Aey không trả lời chính xác câu mình hỏi nhưng nói rất nhiều, mình chăm chú lắng nghe vì biết những điều nói ra không phải để khuyên nhủ hay giải đáp cho câu hỏi của mình, nói ra chỉ vì nó đã được suy nghĩ quá nhiều. Cảm thấy ổn hơn vì câu hỏi được nghiêm túc lắng nghe và cảm giác tựa như đồng cảm. Hẹn khun Aey sáng chủ nhật chơi (xem) bóng chày, giờ chỉ khoái thể dục thể thao thật nhiều.

Tối một anh add yahoo nói chuyện, mở đầu bằng một cuộc điều tra thông tin cá nhân, mình gửi luôn trang facebook tha hồ tìm hiểu. Mình cũng chẳng hẹp hòi gì, everyone stands a chance, nói chuyện một lúc đến 10h chào và chính thức out yahoo, tập trung vào Google Dịch cho bài tập ngày mai. Cũng không được tập trung lắm vì "Love of my life" là bài ca dịu dàng nhất mà mình biết, rốt cuộc nghe được 2 lần quyết định chuyển sang Simple Plan rồi thêm SP vào danh sách favorite bands trên FB. Mình cố gắng đến được hơn 10 rưỡi thì nhắn tin kêu Vũ online cho mình hỏi bài. Mình không có yahoo của Vũ và hỏi mình có làm phiền cậu ta không. Mình chỉ kịp nghĩ tới điều này sau khi đã nhắn xong tin thứ nhất kêu cậu ta onl. Cậu ta kêu mình ngố và bảo vừa buzz mình rồi. Ừm, tất nhiên cậu ta bảo thấy vui khi nói chuyện với mình, nhưng dù sao cũng phải xét đến tình hình thực tế một chút. Đối với mình thì thực tế là nhờ có cậu ta nên mình mới học bài, thực tế là nếu quay lại ngồi một mình thì mình sẽ không bao giờ có ý định cầm đến quyển sách học cả, thực tế là mình rất cảm ơn cậu ta. Thực tế là mình biết điều mình đang làm với cậu ấy: cảm giác trở nên có ích cho một ai đó. Tạm thời đó là thực tế đang diễn ra.

Dẹp bài vở sang một bên quyết tâm đi ngủ sớm nhưng vẫn không kìm được ý nghĩ nán viết blog một chút (hơn 30 phút). Biết sao được, sáng mai não bộ lại được làm mới, format. Mình có bỏ sót thứ gì không nhỉ?

----------

Nỗi buồn có đôi mắt to.

No comments:

Post a Comment