Monday, April 25, 2011

Hôm nay mình được tiếp nhận kha khá chuyện vào đầu, trong đó có 2 chuyện mình muốn đánh dấu note vì chưa ngấm được.

Chuyện thứ nhất, anh Tùng bị tai nạn xe máy. Uống say đâm vào xe máy khác, ngã đập đầu, chảy máu khá nhiều ở vùng tai, ngất đi và được người bị đâm kia đưa vào bệnh viện (người kia không sao). Trưa nay biết tin bọn mình vào Xanh Pôn thăm. Anh Tùng nằm yên trên giường bệnh, khuôn mặt mang vẻ mệt mỏi chán nản, thậm chí có vẻ thờ ơ không quan tâm khi cả lũ bọn mình kéo đến (mình thậm chí đã hỏi anh ấy có biết có những ai đến không, không phải vì vấn đề thị lực mà vì anh ấy không một lần nhìn bao quát đủ mặt mọi người nữa, có xu hướng chăm chú nghiên cứu bức tường). Dù sao thì sự thực là anh Tùng nằm trên giường bệnh như thế trông rất thương. Mình rất muốn chạm vào bàn tay bất động lộ vết xước sâu phải dán băng cố định ống truyền của anh Tùng, vuốt ve an ủi những vết xước trên bàn tay đó, nhưng sợ vết thương còn mới, sẽ đau nên chỉ có thể chạm nhẹ lên cổ tay. Được như Rapunzel thật là hay nhỉ, chỉ cần hát lên một khúc nhạc và mọi vết thương được chữa lành. Phần còn lại là mình cố gắng nghĩ về chuyện của anh Tùng, đâm vào người khác và ngã xuống đường, thấy đầu mình ướt trong đám máu và ngất đi trước ảo ảnh loang loáng của đèn đường và âm thanh lộn xộn những người vây quanh..., cuối cùng tỉnh lại trong bệnh viện, với khuôn mặt lo lắng của mẹ kề bên và cơn choáng váng ngự trị đầu óc. Cảm giác đó... như thế nào?

Chuyện thứ hai, "Cô gái leo cột sắt lại tự tử ở hồ Thủ Lệ". Đó là tiêu đề bài báo mình mở từ ô Yahoo Tin tức. Chú ý đến bài này vì từ "lại" và "hồ Thủ Lệ" (vậy là ông anh bảo vệ nói nghiêm túc - kỷ niệm cá nhân). Bài báo kể một cô gái đã nhảy xuống hồ Thủ Lệ quyên sinh vào khoảng 9h tối, gần 1 tiếng sau mới vớt được xác lên ("xác" - vậy là tự tử thành công) (lúc nhảy có người nghe thấy tiếng nên nghĩ cứu được, không ngờ mãi 1 tiếng sau mới mò ra, chắc vì trời tối và không xác định được vị trí). Công an xác nhận cô gái này cũng chính là người chiều nay đã leo lên cột sắt cao hơn 6m đòi tự tử ở Trường Chinh (đang nghĩ 6m sao tự tử được) -> đọc tiếp bài về vụ cột sắt 6m. Bài báo thứ hai miêu tả sơ lược diễn biến cô gái trèo lên cây cột, kêu gào tên ai đó, đòi tự tử khiến người dân phải kêu cảnh sát tới ứng cứu, thuyết phục và cuối cùng quây bắt cô này không để thực hiện ý định. Sự thực là, nếu cố ý thì 6m cũng có thể chết được, đâm đầu xuống đất trước, nhưng cô gái này kêu la nhiều quá, đến khi cảnh sát xuất hiện phía dưới thì lại nhảy xuống mái nhà chạy trốn thay vì nhảy xuống đất (đã được trải đệm). Mọi thứ trong mắt cô ấy lúc đó như thế nào vậy nhỉ? Đứng chơi vơi trên cột cao, la hét và thấy mọi người phía dưới cũng lao xao la hét lại. Rồi một cảnh lộn xộn hỗn độn khi cảnh sát nhào đến, một khoảng lặng nín thở nhường cho những lời khuyên nhủ thuyết phục. Lại tiếp tục náo loạn với cú nhảy và cuộc rượt đuổi trên mái nhà... Điều gì ở trong đầu cô gái này vậy? Hình như cô ấy mong chờ ai đó đã không xuất hiện trong đám đông, và nhảy xuống hồ Thủ Lệ là bước thứ 2.

Thầy mình nói, nhảy xuống nước tự tử, đến khi oxi cạn kiệt mới thấy hối tiếc, mới thấy muốn được sống, được cứu, nhưng lúc đó thì đã muộn. Mình tin lời thầy. Mà, chẳng lẽ thầy từng nhảy rồi sao? Nghe không hợp lý lắm, nhưng chỉ một câu giản dị như thế. Đây là người thầy rất yêu quý mình mà mình không bao giờ hiểu tại sao. Tên thầy hình như mình cũng không nhớ nữa, bắt đầu bằng chữ "V"? ... Dũng :D, "Vũ" là họ (cũng không biết làm sao nhớ ra). Mình rất muốn hỏi những người nhảy xuống nước là họ có hối hận không.

------------

Những thứ vào đầu hôm nay (mất mấy tiếng chỉ đọc, đọc và đọc): vụ Lê Minh Khương - Vietnam Airline, Vietnam Airline và những vụ lùm xùm, Trần Lệ Xuân, vụ voi Đà Lạt.

------------

Đã quyết định sẽ không khóc, cái đầu là quan trọng.

No comments:

Post a Comment