Sunday, September 27, 2009

Biển


"Anh không xứng là biển xanh

Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê"

Những câu thơ tình duy nhất mình thuộc (và vừa phát hiện ra nhớ sai mấy chữ :D), những câu thơ được nghe nhiều nhất từ bố :) .
Thỉnh thoảng cao hứng bố lại đọc bài thơ này, nhưng bao giờ cũng chỉ có 4 câu đầu, dù mình biết bố thuộc hết cả bài. Rốt cuộc hôm nay, sau khi đọc toàn bộ bài thơ lần đầu tiên, đã hiểu tại sao bố chỉ đọc có 4 câu đầu thôi :)) .

Biển

Xuân Diệu

Anh không xứng là biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê

Bờ đẹp đẽ cát vàng
Thoai thoải hàng thông đứng
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng...

Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi

Đã hôn rồi. Hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt...

Cũng có khi ào ạt
Như nghiền nát bờ em
Là lúc triều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm.

Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm bể biếc
Để hát mãi bên ghềnh
Mối tình chung thắm thiết

Để những khi bọt tung trắng xóa
Và gió về bay tỏa nơi nơi
Như hôn mãi ngàn năm không thỏa
Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!

No comments:

Post a Comment