Tối nay mình gặp lại Linh Flamigo. Và mình công nhận là, nhìn kiểu gì cậu ta cũng quá dễ thương.
Tối nay trời mưa to, phóng xe về mưa rào rào (trên áo mưa) thật là thích, chỉ tội nhăn mặt chút khi nghĩ đến đôi dép đang đi. Cái khổ mua dép đểu là thế đấy, đẹp thì có đẹp nhưng chẳng biết bao giờ tàn phai, haizz.
Tối nay mình ngạc nhiên nhận thấy Linh Flami giống Thiên Thần (viết hoa 2 chữ cái đầu). Khi mình nói một ai đó giống một ai đó thì có nghĩa là 2 người đó cùng gợi lên cho mình một cảm giác chung nào đó, không có nghĩa mặt mũi họ giống nhau. Trong trường hợp này, cảm giác chung được tạo ra là: quá dễ thương.
Mình nhìn nụ cười trên môi Flami và nghĩ đến Thiên Thần. Lần duy nhất Thiên Thần không cười với mình trong tất cả những câu trò chuyện là khi mình hỏi tên Thiên Thần, cũng là câu hỏi cuối cùng. Thiên Thần bảo mình có cần phải biết không. Mình ngó lơ đáp hỏi cho biết thôi, và Thiên Thần nói ra một cái tên.
Nghĩ lại, mình cũng chẳng biết tại sao mình muốn hỏi tên Thiên Thần. Nếu có điều gì về Thiên Thần mà mình sẽ quên đầu tiên thì đó chính là cái tên (giờ mình có vẻ cũng gần quên rồi), và Thiên Thần là người duy nhất mình hỏi tên trong số những người mình gặp dạo đó (những người khác toàn hỏi tên mình và tự giới thiệu tên họ) (mình sẽ không hỏi tên nếu mình không có ý định nhớ cái tên đó). Thật sự thì mình chẳng cần biết tên Thiên Thần làm gì cả, chẳng để làm gì. Nhưng đó là không tính đến trường hợp một lúc nào đó mình cần hỏi về Thiên Thần; chẳng hạn như mình sẽ không thể hỏi: "Anh có biết Thiên Thần không?" được, cần phải có một cái tên.
Rõ ràng nụ cười đã không ở lại khi mình hỏi về tên của Thiên Thần. Tại sao nhỉ? Thiên Thần thấy câu hỏi đó có gì khác thường sao? Theo tư duy thông thường mà nói, đó là câu hỏi bình thường nhất trong tất cả những câu mình hỏi Thiên Thần (và được trả lời). Có lẽ Thiên Thần không muốn mình nghĩ về Thiên Thần như một người cụ thể thực sự tồn tại và có thể gọi tên. Hoặc cũng có thể cái tên đó đại diện cho một cuộc sống đã được gói kín bỏ lại phía sau và không nên mở ra nữa.
Một năm trước, mình gặp một chàng trai. Mình gọi anh ta là Thiên Thần.
Vì người đó rất đẹp.
Mình thường thở ra một hơi dài khi nhớ đến khuôn mặt Thiên Thần. Vẻ đẹp đó mình không hiểu được.
ReplyDelete