Sáng nay mình đến trường đi thi, và mình sẽ thi lại vào giữa tháng 8. Đề thi không khó nhưng mình không làm hết được vì thiếu thời gian. Mình thiếu thời gian vì vào muộn 15 phút. Mình vào muộn 15 phút vì phải chạy đi mượn từ điển. Mình phải đi mượn từ điển vì mình quên mang từ điển. Mình quên mang từ điển vì... Đến đây thì bó tay rồi.
Hết giờ, còn đến gần nửa bài để trắng, nộp cho thầy không chút níu kéo khi hung thần lừng lững đến trước bàn. Mình không muốn khuôn mặt quạu đeo của ông giáo có lý do để cau có dúm dó trước mắt mình, đó chắc chắn không phải thứ mình muốn thấy lúc này. Mình trả lời qua loa câu hỏi của Vũ về bài thi và vội vã đi ra. Tự dưng thấy không muốn nói gì với bất kỳ ai, mà có lẽ cũng chẳng muốn nhìn ai luôn.
Có lần Vũ hỏi mình tại sao mình lúc nào cũng đi thi muộn. Đi học muộn là đương nhiên nhưng đi thi muộn hết lần này đến lần khác thì có vẻ "chơi nổi" quá. Mình đính chính là không phải lúc nào mình cũng đi muộn, chỉ là muộn hơi nhiều lần và việc đó cũng chấm dứt từ khi mình chuyển nhà đến gần trường rồi. Nhưng hôm nay mình lại lập lại lịch sử, bước vào phòng ngán ngẩm nghĩ Vũ lại sắp có chuyện vui để nghe (khi nhìn thấy Tài ngồi cùng phòng). Tuy nhiên sau đó mình biết là cậu ta chẳng cần nghe ai kể lại cả, vì cậu ấy ngồi ngay trước mình một bàn, và quả nhiên cười không giấu giếm khi biết mình đi muộn và quên mang từ điển.
Nguyên nhân chính khiến mình không kịp hoàn thành bài làm là do mất quá nhiều thời gian tra từ điển. Mình không cầm đồng hồ theo và không ước lượng đúng thời gian cần thiết, sai lầm nối tiếp sai lầm. Trước đó vẫn nghĩ mình có thể qua bài này vì đề không có gì khó khăn lắm và vẫn kịp thời gian +_+, một buổi sáng của những tính toán thất bại.
7h20 mình đến trường, mở cốp xe và hiểu rằng mình quên mang từ điển. Không thể quay về nhà lấy từ điển, thư viện có vẻ chưa mở cửa, không thể mượn những đứa ở ký túc vì bọn nó cũng phải thi... Gọi điện cho Dương hỏi số điện thoại anh Dũng - ông anh khóa trên sống ở ký túc. Gọi điện cho anh Dũng, ông này đang không ở ký túc, cho mình số anh Tuân. Gọi điện anh Tuân, bảo anh cho người khác mượn rồi. Thế là xông vào thư viện dù chưa đến lúc sinh viên được vào, cô giữ chìa khóa thông cảm với lý do cần mượn từ điển đi thi của mình và cho đi tìm sách. Tìm một lúc được 2 quyển dùng được nhưng giờ này cô nhân viên quầy mượn trả chưa làm việc, không làm thủ tục mượn được... Bỏ sách thư viện trường chạy lên thư viện khoa.
Đến văn phòng khoa, cô Hiền phụ trách trực đang tranh luận với một bạn lớp 4 về việc bạn này nghỉ 6 buổi hay 5,5 buổi (liên quan việc được thi hay không). Khi những lời phân bua tạm lắng, mình hỏi mình có thể mượn từ điển không, đến lần thứ 2 thì cô ấy đáp lại: "Để làm gì?" "Em mượn đi thi". "Không được, làm gì có chuyện sinh viên đi thi vào đây mượn từ điển", cô Hiền đặt tông giọng lên quãng cao quen thuộc mỗi khi dùng đến chữ "Không được" (mà cô ấy luôn luôn dùng). "Vâng, cám ơn cô", mình nói nhanh và quay đi ngay trước khuôn mặt có vẻ còn ngạc nhiên sao mọi thứ kết thúc nhanh thế của cô Hiền. Phải nói là mình hối hận với vế sau của câu ngay khi mình nói được một nửa (nên nửa sau mình nói nhỏ hẳn). Có chết mình cũng không có ý định cám ơn bà ta, nhưng lỡ miệng nói theo mẫu câu thông thường. Mình bước ra khỏi văn phòng khoa, cảm thấy cả thế giới chống lại mình.
Nguyên tắc 1: Không khóc.
Nguyên tắc 2: Không đập phá.
Nguyên tắc 3: Không hành động trẻ con. Phải chứng tỏ mình hoàn toàn có thể sử dụng lý trí chế ngự mọi cảm xúc hành động.
Mình lẩm nhẩm 3 nguyên tắc trong lúc bước dọc hành lang tiến đến thư viện khoa. Không nhiều hy vọng mình có thể tìm thấy từ điển dùng được ở đây nhưng vẫn phải thử cơ hội cuối cùng. Cửa phòng mở, không có ai và mình quyết định sẽ đập vỡ cái tủ kính khóa chặt lôi cuốn từ điển ra nếu nó có trong đó. Nhưng nó không có trong đó và mình đi lên phòng thi, làm bài bằng từ điển mượn được của Xuân Trang bất cứ lúc nào có thể. Kế hoạch rất hoàn hảo, nhưng mọi sự diễn ra không theo kế hoạch.
Cảm giác cả thế giới chống lại mình. Lần cuối cùng mình cảm thấy như vậy, mình đã mua một hộp xếp hình 108 mảnh và xếp thành hai con cún có đôi mắt buồn trong 30 phút sau khi mua xong. Rồi mình lên Cung văn hóa Hữu Nghị, nhảy từ bờ bên này qua bờ bên kia của một bể nước. Và mình ra ga, mua vé tới nơi xa nhất có thể nghĩ đến và lên tàu đi Sa Pa và ngủ lại đó một đêm đến khi cảm thấy mình có thể chấp nhận Hà Nội trở lại.
Mình đùa đấy. Mọi chuyện đúng cho đến đoạn nhảy qua bể nước. Đoạn sau cũng đúng nốt nhưng trong trường hợp khác vào một lần khác. Và một chi tiết là chúng ta có thể mua vé tàu, nhưng không thể (khó có thể, nhất là trong trường hợp đi tùy hứng) lên tàu đi ngay mà phải đợi vài tiếng tới chuyến tàu - một điểm trừ của di chuyển bằng tàu hỏa so với xe khách.
Lần này mọi chuyện diễn ra ôn hòa hơn, mình chỉ đi lòng vòng quanh trường sau khi ra khỏi phòng thi, quyết định vào sân vận động chơi và đã quay sang bẻ móc sắt buộc cổng phụ (hy sinh một cái bút) sau khi hiểu rằng mình không thể làm cái khóa cổng chính bật ra bằng cách đạp cổng. Tuy nhiên có một điều kỳ quặc là mình không thể kéo được cái cổng phụ ("phụ" là vì nó không bao giờ mở, còn thì to gấp 3 lần cửa "chính"), chắc vì chưa ăn sáng + tinh thần u ám. Rốt cuộc mình ngoan ngoãn chui vào sân vận động khi phải lựa chọn giữa trèo rào và chui qua lối bọn chó mở sẵn. Rào sân vận động cao 2,5 mét với thiết kế độc đáo có tua nhọn chĩa ra chỗ 2m và 50 cm còn lại là vành đai sắt dựng lên đổ ra phía bên ngoài. Trong một ngày như ngày hôm nay thì mình không muốn phải nhọc sức đến vậy để vào sân vận động, chui qua lỗ chó chỉ mất có 2 giây thì phải (rộng thênh thang).
Mình ngồi ở cái ghế trọng tài bóng chuyền giữa sân vận động, ngẩng mặt trên đó chán thì chuyển xuống ghế đá ngửa mặt ngắm tán lá và ngủ. Chẳng có ai cả trong lẫn ngoài sân vận động sau một cơn mưa và trong một cơn gió như thế này, thích. Mình ngồi ghế đá cho đến lúc những cơn gió không thèm đoái hoài mình và bảo mình rằng biến đi, chẳng còn gì mà cuốn nữa. Thật là tốt, ta cũng lạnh đến tỉnh cả ngủ rồi đây.
Mình vẫy vẫy Dương khi cậu ấy đột nhiên xuất hiện trước cổng sân vận động đề phòng trường hợp cần giúp sức kéo cánh cổng sắt ra (chán chui lỗ chó rồi nên quyết mở cổng). Ai dè cánh cổng này kéo từ bên trong nhẹ hều, tấm lưới sắt mỏng mảnh trơn tru trượt qua một bên theo hướng tay kéo hờ (cổng này kéo ngang, thế mới ảo diệu, nhìn cứ nghĩ nó là rào sắt không mở được). Hiểu rồi, từ bên trong kéo rất nhẹ, còn từ bên ngoài đạp chân vào tường kéo cũng không ra, lần sau ta sẽ từ bên ngoài kéo cổng trượt êm ru. Dương đứng ngoài ngơ ngẩn nhìn (trước đó hỏi mình làm gì trong sân vận động) và bảo rằng mình thật thông minh. Hê, vậy là thêm một kẻ được khai sáng việc cánh cổng này có thể mở được. Tuy mình không có được niềm tự hào là người đầu tiên phát giác ra bí mật lớn lao này nhưng vẫn rất hài lòng đón nhận lời khen.
Chơi ở trường chán thì mình đi thuê nốt 2 quyển truyện cho hết bộ đang đọc dở (cứ tưởng còn 4 quyển), rồi về nhà, nhai bánh mì nhấm coca đặng có sức viết blog. Và sau 2 tiếng gõ blog thì mình thấy ngày của mình cũng không đến nỗi tệ (có chuyện để kể dài dòng thế kia), ít ra đã có niềm tin tiếp tục phần còn lại của ngày trong vui vẻ (ngủ + đọc truyện với 100% hứng thú). Vậy, tiếp tục thôi.
P.S: Ngày mai khun Aey về Thái, hy vọng chiều nay mình ngủ sớm dậy, có gì còn đi gặp một chút, hẹn ăn bánh tôm mãi chưa thành.