Em gái mình bảo nó sẽ lấy chồng. Không đột ngột hùng dũng tuyên bố kiểu: "Em sẽ lấy anh X..." hay "Em sắp cưới" nhưng cũng đủ khiến mình quá sốc khi nghe dẫn dắt từ "Valentine tặng sôcôla cho ai" -> "Tại em sâu đậm quá" -> "Em xác định rồi" -> lần lượt nghiêm túc giải đáp từng thắc mắc của mình về viễn cảnh tương lai.
Bạn không đọc nhầm blog đâu, đây không phải câu chuyện của một bà chị 27 tuổi nào đó, còn 1 tháng nữa mình 21 tuổi, em gái kém mình 1 tuổi.
"Chị rất tiếc, nhưng chị không thể chúc mừng em được", mình cười cười nửa thật nửa đùa. "Em cũng biết rứa", nó khẽ khàng đáp. Thế đấy, nghĩ đến tương lai mà biết lời chúc phúc sẽ phải nghẹn lại nơi cổ họng, cay đắng làm sao.
Mình không thể nói được gì với cảm giác ngỡ ngàng choáng váng như bức tường thép chẹn ngang tâm trí. Điều đó nghĩa là gì. Câu chuyện đứa em vừa nói sẽ diễn ra à? Không phải như thế chứ, mọi người vẫn luôn nghĩ không thể có chuyện đó mà, mới hôm trước mình vừa nói với nó, bảo nó suy nghĩ về tương lai, về những điều nó muốn làm trong cuộc đời, và rằng lấy chồng ở tuổi 20 là quá ngớ ngẩn (lúc đó mình thoải mái nói với niềm tin điều đó không thể xảy ra, mình chỉ muốn nhấn mạnh tư tưởng về cuộc sống tự do tuổi trẻ), rốt cuộc nó không muốn điều gì nữa trong 10 năm tiếp theo của cuộc đời ngoài lấy chồng, sinh con và nuôi con sao? Mình xin lỗi, ngay lúc này mình không thể hiểu được, giống như trước giờ mình vốn không hiểu được em gái mình.
Chuyện sẽ dễ đón nhận hơn nếu như người chồng tương lai nó chọn là một ai đó khác, không phải người hiện tại. Nó bảo chắc bố mẹ sẽ ngất mất, nó muốn mình thay nó cho bố mẹ biết chuyện. Mình đáp mình sẽ không nói, ít nhất là chưa nói, mình không muốn tăng độ dài cho thời gian mẹ mất ngủ (câu này mình không nói ra). Làm sao đây cơ chứ, mình sẽ phải nói thôi, mình không làm gì được, phải cho bố mẹ biết để bố mẹ nghĩ nên làm thế nào, phải có hướng đi nào đó khác cho toàn bộ chuyện này, còn nếu nhìn mọi việc diễn ra như thế thì... Mình không muốn nghĩ đến điều đó.
Hôm trước nó khóc cả đêm, khóc rưng rức, khóc ầm ĩ, khóc toáng đến nỗi chị hàng xóm phải sang bảo có gì cứ nói chuyện với chị. Mình cứ nghĩ mãi tại sao nó lại khóc nhiều đến thế. Hôm nay đến lượt mình chui vào nhà tắm ngồi khóc, cũng khá rưng rức. Ra là thế...
Có nỗi buồn kiểu này đấy. Tựa như nhìn đóa hoa trắng gieo mình xuống huyệt mộ. Buồn đến sầu muộn.
Sẽ không có chuyện bố mẹ mình ngăn cấm việc con gái muốn lấy ai, đó là quyền tự do quyết định cuộc đời mỗi người. Nhưng rồi sẽ thế nào đây? Có khi mẹ mình sẽ không muốn dự lễ cưới khi rất có thể sẽ phải khóc vì đau lòng, sắc mặt cô dâu vì thế cũng sẽ kém tươi, và làm sao bọn mình cười được, dù sao cũng không phải nụ cười rạng rỡ hoan hỉ chúc phúc. Sao có câu chuyện lằng nhằng thế này cơ chứ.
Mình đã hẹn gặp Van sớm, giờ chẳng nghĩ ra được ai cả, ít nhất Van cũng biết một chút chuyện từ trước. Mình còn nghĩ đến bác sĩ tâm lý, chuyên viên tư vấn... nhưng chuyện gia đình vẫn là chuyện gia đình thôi.
Bạn không đọc nhầm blog đâu, đây không phải câu chuyện của một bà chị 27 tuổi nào đó, còn 1 tháng nữa mình 21 tuổi, em gái kém mình 1 tuổi.
"Chị rất tiếc, nhưng chị không thể chúc mừng em được", mình cười cười nửa thật nửa đùa. "Em cũng biết rứa", nó khẽ khàng đáp. Thế đấy, nghĩ đến tương lai mà biết lời chúc phúc sẽ phải nghẹn lại nơi cổ họng, cay đắng làm sao.
Mình không thể nói được gì với cảm giác ngỡ ngàng choáng váng như bức tường thép chẹn ngang tâm trí. Điều đó nghĩa là gì. Câu chuyện đứa em vừa nói sẽ diễn ra à? Không phải như thế chứ, mọi người vẫn luôn nghĩ không thể có chuyện đó mà, mới hôm trước mình vừa nói với nó, bảo nó suy nghĩ về tương lai, về những điều nó muốn làm trong cuộc đời, và rằng lấy chồng ở tuổi 20 là quá ngớ ngẩn (lúc đó mình thoải mái nói với niềm tin điều đó không thể xảy ra, mình chỉ muốn nhấn mạnh tư tưởng về cuộc sống tự do tuổi trẻ), rốt cuộc nó không muốn điều gì nữa trong 10 năm tiếp theo của cuộc đời ngoài lấy chồng, sinh con và nuôi con sao? Mình xin lỗi, ngay lúc này mình không thể hiểu được, giống như trước giờ mình vốn không hiểu được em gái mình.
Chuyện sẽ dễ đón nhận hơn nếu như người chồng tương lai nó chọn là một ai đó khác, không phải người hiện tại. Nó bảo chắc bố mẹ sẽ ngất mất, nó muốn mình thay nó cho bố mẹ biết chuyện. Mình đáp mình sẽ không nói, ít nhất là chưa nói, mình không muốn tăng độ dài cho thời gian mẹ mất ngủ (câu này mình không nói ra). Làm sao đây cơ chứ, mình sẽ phải nói thôi, mình không làm gì được, phải cho bố mẹ biết để bố mẹ nghĩ nên làm thế nào, phải có hướng đi nào đó khác cho toàn bộ chuyện này, còn nếu nhìn mọi việc diễn ra như thế thì... Mình không muốn nghĩ đến điều đó.
Hôm trước nó khóc cả đêm, khóc rưng rức, khóc ầm ĩ, khóc toáng đến nỗi chị hàng xóm phải sang bảo có gì cứ nói chuyện với chị. Mình cứ nghĩ mãi tại sao nó lại khóc nhiều đến thế. Hôm nay đến lượt mình chui vào nhà tắm ngồi khóc, cũng khá rưng rức. Ra là thế...
Có nỗi buồn kiểu này đấy. Tựa như nhìn đóa hoa trắng gieo mình xuống huyệt mộ. Buồn đến sầu muộn.
Sẽ không có chuyện bố mẹ mình ngăn cấm việc con gái muốn lấy ai, đó là quyền tự do quyết định cuộc đời mỗi người. Nhưng rồi sẽ thế nào đây? Có khi mẹ mình sẽ không muốn dự lễ cưới khi rất có thể sẽ phải khóc vì đau lòng, sắc mặt cô dâu vì thế cũng sẽ kém tươi, và làm sao bọn mình cười được, dù sao cũng không phải nụ cười rạng rỡ hoan hỉ chúc phúc. Sao có câu chuyện lằng nhằng thế này cơ chứ.
Mình đã hẹn gặp Van sớm, giờ chẳng nghĩ ra được ai cả, ít nhất Van cũng biết một chút chuyện từ trước. Mình còn nghĩ đến bác sĩ tâm lý, chuyên viên tư vấn... nhưng chuyện gia đình vẫn là chuyện gia đình thôi.
No comments:
Post a Comment