Và người làm được điều phi thường chưa từng có trong lịch sử đó là Arthit Chokthanaphon.
I'm 100% officially lovelorn.
Nguyên văn status nửa đêm về sáng sau Valentine của mình. Ya, cuối cùng mình đã có thể vững tâm thêm chữ "chính thức" hoàn chỉnh miêu tả tình trạng yêu đương hiện nay của mình. 100% chính thức thất tình T__T .
Gư gư, mình không định nói là mình thấy vui mừng thêm được chữ "chính thức" vào đâu, nhưng đúng là thấy đất trời rộng mở hơn hẳn, loài người đỡ sống trong tưởng tượng thần bí ấu trĩ đi. Well, I'm officially lovelorn. Not a nice feeling to get through indeed, but I survive somehow. Goodbye my first love and Hello to a new world.
Mình mất một buổi sáng thấy khá tệ sau khi có được câu trả lời chính thức. Không thể bước đi mà không thấy rầu rĩ cả người và không thể hít thở mà không buông mấy hơi dài thườn thượt. Mình thậm chí đã có đoạn hội thoại thế này với Vinh sau khi đần mặt ra buông khối rubik khỏi tay (sách vở đương nhiên không nhìn đến rồi):
- Thất tình chán thật nhỉ.
+ Sao, thất tình à?
- Ừ. Vinh thất tình bao giờ chưa?
+ Chưa. Chia tay thì có rồi thôi, thất tình thì chưa.
- Thế hả, bỏ lỡ một trải nghiệm đáng có.
Còn Dương như thường lệ phải vừa đi vừa chống đỡ trọng lượng cánh tay mình vịn vào phó mặc khi hai đứa đi ăn sáng: "Aaa, buồn". Điều ngu ngốc duy nhất mình muốn làm nhưng đã kìm lại được là gửi tin nhắn cho chính nguyên nhân thất tình của mình: " "
Buổi sáng qua đi, buổi chiều qua đi, buổi tối qua đi. Hôm nay vẫn chưa gặp được Van như dự kiến. Đi ngủ và đêm sẽ qua đi, ngày đang tới là ngày mới.
"Today was tough (...). Good night Lee". "Ya, today was tough. Oyasumi Hikari".
No comments:
Post a Comment