Tuần trước mình đã viết nguyên một bài "Worst day of week" về ngày chủ nhật của mình đúng không? Còn tuần này mình đang trù tính xem xét coi chuyện gì đang diễn ra với những ngày chủ nhật của mình. Mình không còn có thể nghĩ ra từ gì để diễn tả ngày cuối cùng của tuần này của mình nữa.
Buổi sáng...
Buổi trưa... ...
Buổi chiều... ... ...
Buổi tối... ... ... ... ...
Mà tệ nhất là ngày hôm nay của mình có đủ cả sáng-trưa-chiều-tối theo đúng chuẩn mực thông thường: mình dậy từ 6h, ra khỏi nhà lúc 7h kém 10! Đến 3h chiều thì mình bắt đầu nghĩ chúng ta dậy sớm để làm gì nếu một ngày đầy đủ sẽ diễn ra như thế này. Lần đầu tiên tìm được một luận điểm thuyết phục bênh vực cho thói ngủ dậy muộn của mình.
Điều vui nhất trong ngày là nhận được cái mũ bảo hiểm với chữ "Phong Ly" em Kao Link tô vẽ rất bay bướm làm quà sinh nhật mình. Thực sự rất tuyệt vời, cảm động lắm lắm, chữ viết rất đẹp và hợp ý mình, lại thêm cái mũ bảo hiểm đúng thứ mình đang cần. Thằng cu tình cảm ghê! Trà My nhà mình mà ưng nó có phải tốt không?? (Đáng tiếc sự thực không được như thế)
Điều chán nhất trong ngày là... Tối về mở Facebook, cập nhật thông tin, và mình đột ngột đưa ra một quyết định như thế này: Mình từ bỏ Mắt Bướm. Chính xác đấy, từ bỏ, đầu hàng, give up on, từ nào cũng chính xác. Nói chung không có gì nghiêm trọng xảy ra, trừ điều này: mình không thể tin nổi cách những sự việc ngẫu nhiên nối nhau xảy ra và xâu chuỗi hoàn hảo chống lại mình (hay kế hoạch của mình)! Có vẻ như mình không được ủng hộ, một cách triệt để nhất có thể. Hồi nào rảnh rỗi mình sẽ nói cụ thể mọi thứ, dù sao cũng không có gì quan trọng nữa.
Nói gì thì nói, không hiểu sao mình vẫn cứ muốn tóm tắt ngày hôm nay.
Sáng: đến sân bóng Quảng An, vào chùa Phổ Linh. Sân bóng Quảng An chỉ ghé qua, còn thì ở chùa Phổ Linh chơi hơn 2 tiếng với mấy nhóc phật tử (cũng khá thú vị, nhưng không vui lắm vì nhìn tụi nhóc mà buồn).
Trưa gần 11h bắt đầu vòng về phố cổ, đi ăn, chạy rông hết nơi này sang nơi khác tìm chỗ tránh nắng miễn phí, cuối cùng ra Bờ Hồ ngồi hóng gió đọc truyện. Mình thấy vui vui một chút khi tự dưng nghe tiếng violin và thấy Ông Già xuất hiện ở Bờ Hồ; mình đứng hơi xa cười gật đầu chào nhưng Ông Già nhìn mình hồi lâu vẫn không nhận ra, thôi kệ.
Ngoài lúc đó ra điều duy nhất khiến mình cười nữa là tập 18 "Eyeshield 21"; đang ngồi dán mắt vào quyển truyện mỉm cười sung sướng thì giật mình bởi ánh đèn flash chiếu vào mặt. Mình ngẩng đầu lên thấy một anh Tây đứng một quãng trước mặt tay lom lom cái máy ảnh vẫn đang chĩa về phía mình, rồi sau đó mới quay sang hướng khác lại lóe flash tiếp. Mình cáu, ghét kiểu chụp ảnh có đèn flash, cáu nữa cái kiểu anh ta cố tình không nhìn lại mình làm mình không có cơ hội bảo anh ta lỡ chụp rồi thì cho mình xem ảnh với (Mình đã kiểm tra kỹ, chỗ anh ta chĩa ống kính chỉ có mình và cái gốc cây). Mình rời Bờ Hồ sau khi đọc được hơn 1 quyển truyện tranh và kết luận đây hoàn toàn không phải chỗ thích hợp để đọc sách với quá nhiều người lượn qua lượn lại.
Phần còn lại của buổi chiều được cứu vãn với việc vào 17 Đinh Lễ mua 2 cuốn sách của Nguyễn Nhật Ánh và xin ngồi luôn trong đó đọc (nhờ thế tránh được cơn mưa cuối chiều). Đọc mệt trong đó thì về Trần Huy Liệu ngồi Moka đọc tiếp sau khi măm xong một hộp cơm + nửa chai C2 và trong khi nhâm nhi nửa cốc ca cao + nửa ly nâu.
Tối về nhà, có lý do buồn bực nữa khi Blogger tiếp tục "timed out", may sao tự dưng sáng dạ đột xuất, đổi DNS sang automatically luôn, chẳng Google với cả Open gì nữa hết nên mới có chỗ mà trút bầu than vãn, nếu không chắc phải đi ngủ trong uất nghẹn mất.
Quyết định ngày mai ngồi nhà cả ngày đọc xong 2 cuốn Nguyễn Nhật Ánh mới mua: "Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh" và "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ".
Hôm nay mình khẳng định là, tiền chắc chắn có thể giúp chúng ta hạnh phúc. Đối với mình, cách hiệu quả nhất để tiền khiến mình hạnh phúc là: ngồi xếp thuyền polime thả trôi sông, đảm bảo đi rất xa không sợ chìm.
Buổi sáng...
Buổi trưa... ...
Buổi chiều... ... ...
Buổi tối... ... ... ... ...
Mà tệ nhất là ngày hôm nay của mình có đủ cả sáng-trưa-chiều-tối theo đúng chuẩn mực thông thường: mình dậy từ 6h, ra khỏi nhà lúc 7h kém 10! Đến 3h chiều thì mình bắt đầu nghĩ chúng ta dậy sớm để làm gì nếu một ngày đầy đủ sẽ diễn ra như thế này. Lần đầu tiên tìm được một luận điểm thuyết phục bênh vực cho thói ngủ dậy muộn của mình.
Điều vui nhất trong ngày là nhận được cái mũ bảo hiểm với chữ "Phong Ly" em Kao Link tô vẽ rất bay bướm làm quà sinh nhật mình. Thực sự rất tuyệt vời, cảm động lắm lắm, chữ viết rất đẹp và hợp ý mình, lại thêm cái mũ bảo hiểm đúng thứ mình đang cần. Thằng cu tình cảm ghê! Trà My nhà mình mà ưng nó có phải tốt không?? (Đáng tiếc sự thực không được như thế)
Điều chán nhất trong ngày là... Tối về mở Facebook, cập nhật thông tin, và mình đột ngột đưa ra một quyết định như thế này: Mình từ bỏ Mắt Bướm. Chính xác đấy, từ bỏ, đầu hàng, give up on, từ nào cũng chính xác. Nói chung không có gì nghiêm trọng xảy ra, trừ điều này: mình không thể tin nổi cách những sự việc ngẫu nhiên nối nhau xảy ra và xâu chuỗi hoàn hảo chống lại mình (hay kế hoạch của mình)! Có vẻ như mình không được ủng hộ, một cách triệt để nhất có thể. Hồi nào rảnh rỗi mình sẽ nói cụ thể mọi thứ, dù sao cũng không có gì quan trọng nữa.
Nói gì thì nói, không hiểu sao mình vẫn cứ muốn tóm tắt ngày hôm nay.
Sáng: đến sân bóng Quảng An, vào chùa Phổ Linh. Sân bóng Quảng An chỉ ghé qua, còn thì ở chùa Phổ Linh chơi hơn 2 tiếng với mấy nhóc phật tử (cũng khá thú vị, nhưng không vui lắm vì nhìn tụi nhóc mà buồn).
Trưa gần 11h bắt đầu vòng về phố cổ, đi ăn, chạy rông hết nơi này sang nơi khác tìm chỗ tránh nắng miễn phí, cuối cùng ra Bờ Hồ ngồi hóng gió đọc truyện. Mình thấy vui vui một chút khi tự dưng nghe tiếng violin và thấy Ông Già xuất hiện ở Bờ Hồ; mình đứng hơi xa cười gật đầu chào nhưng Ông Già nhìn mình hồi lâu vẫn không nhận ra, thôi kệ.
Ngoài lúc đó ra điều duy nhất khiến mình cười nữa là tập 18 "Eyeshield 21"; đang ngồi dán mắt vào quyển truyện mỉm cười sung sướng thì giật mình bởi ánh đèn flash chiếu vào mặt. Mình ngẩng đầu lên thấy một anh Tây đứng một quãng trước mặt tay lom lom cái máy ảnh vẫn đang chĩa về phía mình, rồi sau đó mới quay sang hướng khác lại lóe flash tiếp. Mình cáu, ghét kiểu chụp ảnh có đèn flash, cáu nữa cái kiểu anh ta cố tình không nhìn lại mình làm mình không có cơ hội bảo anh ta lỡ chụp rồi thì cho mình xem ảnh với (Mình đã kiểm tra kỹ, chỗ anh ta chĩa ống kính chỉ có mình và cái gốc cây). Mình rời Bờ Hồ sau khi đọc được hơn 1 quyển truyện tranh và kết luận đây hoàn toàn không phải chỗ thích hợp để đọc sách với quá nhiều người lượn qua lượn lại.
Phần còn lại của buổi chiều được cứu vãn với việc vào 17 Đinh Lễ mua 2 cuốn sách của Nguyễn Nhật Ánh và xin ngồi luôn trong đó đọc (nhờ thế tránh được cơn mưa cuối chiều). Đọc mệt trong đó thì về Trần Huy Liệu ngồi Moka đọc tiếp sau khi măm xong một hộp cơm + nửa chai C2 và trong khi nhâm nhi nửa cốc ca cao + nửa ly nâu.
Tối về nhà, có lý do buồn bực nữa khi Blogger tiếp tục "timed out", may sao tự dưng sáng dạ đột xuất, đổi DNS sang automatically luôn, chẳng Google với cả Open gì nữa hết nên mới có chỗ mà trút bầu than vãn, nếu không chắc phải đi ngủ trong uất nghẹn mất.
Quyết định ngày mai ngồi nhà cả ngày đọc xong 2 cuốn Nguyễn Nhật Ánh mới mua: "Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh" và "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ".
Hôm nay mình khẳng định là, tiền chắc chắn có thể giúp chúng ta hạnh phúc. Đối với mình, cách hiệu quả nhất để tiền khiến mình hạnh phúc là: ngồi xếp thuyền polime thả trôi sông, đảm bảo đi rất xa không sợ chìm.
No comments:
Post a Comment