Sunday, July 31, 2011

Ngay thang nam

Con vai ngay o Bangkok. Con muon o them. Di choi chua da... Di hoc nhieu qua, muon bo hoc di choi @_@ .
Chan ko chiu duoc; la cam xuc luc nay. Troi troi la troi, qua nhieu cam xuc nen cu thay roi lung tung beng ca len.






Video duoi la clip cua bai hat, cuc hay, nhung chat luong am thanh te den muc ko the hieu noi (ban dau con tuong la do tai nghe). Phia tren la ban nghe hop tai hon.

Bon minh se phai hat bai nay trong buoi le be giang khoa hoc (ca lu deu phai hat, ko tru dua nao). "Ngay thang nam" la ten bai hat. Noi dung la: "Thu hai... Thu ba... Thu tu... Thu nam... Thu sau... Duoc bao lau nua toi cung ko biet..."

Monday, July 11, 2011

Bangkok vs Krung Thep

Sáng mai 7h tập trung ở trường, 10h35 máy bay cất cánh, 12h35 có mặt ở sân bay Suvarnabhumi, sau đó sẽ cùng đoàn đón tiếp của trường Srinakharinwirot đến khách sạn, có thể buổi chiều sẽ có luôn lễ khai mạc khóa học, buổi tối nghỉ ngơi và khám phá khu đại học ban đêm.

Vậy là ngày mai đã ở trên đất Thái. Mấy hôm nay mình cứ nghĩ, cảm giác thức dậy ở Bangkok sẽ như thế nào?

Bangkok, thủ đô và là thành phố lớn nhất Thái Lan, có tên tiếng Thái "Krung Thep", nghĩa là "Thành phố của các vị thần". "Krung Thep" hay "Krung Thep Maha Nakhon" là tên gọi tắt chính thức, tên đầy đủ của thủ đô này viết ra có thể dài gần một trang giấy và hoàn toàn tự tin tranh cử ngôi vị tên thủ đô dài nhất thế giới (đảm bảo qua mặt Bandar Seri Begawan của Brunei). Tên quái quỷ gì mà có thể dài đến thế? Chẳng có gì cả, đó là một tập hợp những cụm danh từ mang ý nghĩa ca ngợi thành phố kinh đô Thái, đại loại như "Thành phố của các vị thần, thành phố lung linh tráng lệ được phù hộ bởi..." vân vân và vân vân.

Người Thái gọi kinh đô nước mình là "Krung Thep" nhưng người ngoại quốc nhất loạt gọi thành phố lớn nhất Thái Lan là "Bangkok" (đến nỗi có cái trò "nghịch" chữ "Go to Bangkok to bang co**" gắn liền tên thủ đô với ngành công nghiệp không khói nổi tiếng của Thái). Tại sao?

"Bangkok" là tên cũ của "Krung Thep", cô giáo mình giải thích như thế. Đúng, về cơ bản biết thế là ổn. Cụ thể hơn sẽ là: người phương Tây biết đến vùng đất kinh đô Thái đang tọa lạc hiện nay từ khi người Thái còn gọi nó là "Bangkok" và đã không sửa đổi cái tên để bắt kịp thời đại khi Đại đế Rama I, vị vua khởi đầu triều đại Chakri đang trị vì Vương quốc Thái hiện nay với hậu duệ đời thứ 9 (Rama IX), xây dựng thành phố mới trên vùng đất này và đặt tên thành phố kinh đô Thái là "Krung Thep".

Có gì không hợp lý? "Bangkok" không phải là tên của thành phố, càng chưa bao giờ là tên kinh đô Thái (vì cái tên đó quá bình thường), "Bangkok" là tên vùng đất, một vùng buôn bán và dân cư nhỏ bên cạnh kinh đô Thái ở thời điểm đó - Ayuttaya (nay hiểu là cố đô Thái). Sau đó người Thái đã xây dựng một kinh thành mới trên vùng đất Bangkok (do Ayuttaya thất thủ vào tay người Miến) và gọi toàn bộ khu vực đó là Thon Buri. Có thể nói, cái tên Bangkok bị xóa sổ với sự xuất hiện của tòa thành Thon Buri.

Thành Thon Buri do vua Taksin xây dựng đã được Đại đế Rama I (gọi theo dân Thái cho phải phép thôi, trong tiếng Anh thì là "King" tuốt) phát triển mở rộng tạo dựng kinh đô mới được đặt tên Krung Thep, thủ đô Thái hiện nay. Như vậy, một cách phiến diện, chúng ta có thể nói Thon Buri là tên cũ của Krung Thep, hay Krung Thep có tên cũ là Thon Buri, hay kinh đô Thái hiện nay từng có tên là Thon Buri (hiện nay ở Krung Thep vẫn còn quận tên Thon Buri, ở vị trí thành Thon Buri trước đây) (giống như chúng ta nói Thăng Long là tên cũ của Hà Nội, nhưng lưu ý rằng Krung Thep được xây mới và đặt tên mới, chứ không đơn giản là tòa thành Thon Buri đổi tên). Còn Bangkok, nói một cách chính xác, là tên cũ của vùng đất nơi một phần kinh đô Thái hiện nay được xây dựng (Có thể so sánh với vùng Đại La (với giả thiết bỏ qua thành Đại La và không quá quan tâm đến tỉ lệ diện tích) -> thành Thăng Long -> Hà Nội). Như vậy, trong tiếng Thái và tư duy Thái, khi nhắc đến "Bangkok" là có ý nói tên cũ của quận Thon Buri và chỉ được hiểu khu vực phạm vi quận Thon Buri, không bao giờ là cả kinh thành Krung Thep.

Người Thái hẳn không được vui lắm khi người Anh bao đời nay vẫn gọi kinh đô của họ là "Bangkok", một cái tên thực rất kém phần cao quý so với "Thon Buri" hay "Krung Thep". Và người Anh với tầm ảnh hưởng của mình đã đưa cái tên "Bangkok" phổ biến đến mọi ngôn ngữ thay cho "Krung Thep". Chào mừng thời đại của tiếng Anh và văn hóa Mỹ.

* Định viết một bài tổng quan về Băng Cốc, nhưng rốt cuộc là một bài về cái tên Băng Cốc, nghĩa là chưa nói gì đến thành phố cả. Hồi đi học không bao giờ viết dàn ý cho bài văn và đây là kết quả.

Sunday, July 10, 2011

USD - THB - VND

Chuẩn bị sang Thái, lân la kiếm mấy bài về Thái Lan nói chung và Bangkok nói riêng đọc chơi. Phải nói là hơi choáng. Chuyện này còn dài, để bàn sau.

Quay lại chuyện thiết thực hơn là tính kế đổi tiền. Đổi trực tiếp đồng sang bạt ở Hà Nội (cụ thể chỗ nào?) hay đổi đồng sang đô Mỹ rồi cầm qua Bangkok đổi bạt? Cái nào lợi hơn? Có điều chắc chắn là đổi đô dễ hơn và ít khả năng thua thiệt. Ngồi tính một lúc bắt đầu ngẫm ra giá trị của ngoại tệ mạnh và hiểu ý nghĩa việc có một đồng tiền yếu.

Chuyện đó thì rõ quá rồi. Còn thế này nữa. Nghe bảo mang tiền đồng sang Thái đổi bạt là đại họa, rất ít chỗ đổi và đổi với tỷ giá khiến ta muốn khóc. Tham khảo tỷ giá chán chê trên các web ta web tây, cuối cùng sang web Thái xem tỷ giá bên đó niêm yết thế nào, đọc mỏi mệt bao loại tiền tệ từ A đến V nhưng tuyệt nhiên không thấy Vietnamese Dong, cả mấy web đều thế -> quá là không đáng kể để trưng ra.

...

"Nước Việt Nam nhỏ hay không nhỏ?", sao không hỏi luôn là "Nước Việt Nam nhỏ hay lớn?". "Không nhỏ" không có nghĩa là "lớn".

Diện tích xếp thứ 65/194 quốc gia được công nhận chủ quyền trên thế giới. Dân số xếp thứ 13, chẳng nhỏ chút nào. Nhưng nhìn vào bảng xếp hạng GDP, thu nhập bình quân đầu người... chẳng ai dám mở miệng nói "Lớn". Ôi Tổ quốc tôi!

Tuesday, July 5, 2011

Z.'s Journal

Thực sự là mình ngủ quá nhiều. Mình ngủ gần hết buổi sáng, ngủ vào buổi chiều và giờ lại sắp sửa đi ngủ. Thế nên cảm thấy lúc nào cũng lơ mơ làng màng @_@.

Tối nay cả nhà lên nhà dì Bảy ăn tối chúc mừng em Mai vào Phan Bội Châu. Giờ đại gia đình nhà mình có đến 4 đứa đang cùng học ở Phan Bội Châu, lũ nhóc lần lượt kéo nhau vào Phan hết, giỏi thật, tha hồ đông vui. Nhớ thời mình học nhỉ, mỗi mình.

Vừa về nhà mình đã tính chuyện đi ngủ ngay, gần 11h, nhưng tự dưng thấy thèm nghe nhạc khủng khiếp, Questo piccolo grande amore. Và mình nghe một bài ca dịu dàng (tuy không phải cái bài với đoạn "Ti amo ti amo..." khiến mình chết mê kia). Mình đọc journal của một người tình cờ thấy trên Facebook. Journal viết bằng tiếng Anh, cảm giác như đang đọc "I have the right to destroy myself" của Young-ha Kim.

Suicide. Passion. Secret. Đó là 3 từ đầu tiên mình nhìn thấy trong trò physiological find-a-word: the first three words you see will describe you. Perfect, mình nghĩ (for a novel) =)).

"- Bạn có thể hỏi tớ 5 câu hỏi đơn. (...)
(...)
- Bạn tên là gì?"

Mình đang muốn đặt câu hỏi "What's your name?" cho một người, chỉ sau khi đọc vài dòng blog của người đó. Có vẻ như khi mình quan tâm (pay attention) đến ai đó thì mình luôn cảm thấy một mong muốn mãnh liệt được biết tên họ. Lạ thật. Tại sao nhỉ? Những cái tên là thứ dễ quên nhất trên đời (đối với mình) nhưng khi mình hỏi vì muốn hỏi thì hầu như sẽ chẳng quên bao giờ.

Thursday, June 30, 2011

Homeland

"- Con chi to nhứt Nghệ An?
+ ...
- Con chi anh?
(Nhân vật "tôi" đang ngồi hóng)
+ Con Cuông."

=)) Hóa ra huyện mình sống là huyện lớn nhất tỉnh, thế mà trước giờ không biết ^^. Tỉnh lớn nhất nước, huyện lớn nhất tỉnh, he he. Welcome to Con Cuông :) .

About Nghệ An: "Cửa thì rào, cổng thì chốt, cầu thì cấm" -> bế quan tỏa cảng, bảo sao nghèo =)) . Cái này phi kẻ "xứ Nghệ ngang dọc đã từng" không thể hiểu được sự thâm thúy ^^:
- Cửa Rào: địa danh ở huyện Tương Dương nơi ngã ba sông Lam (với sông gì không rõ, sông Con?), có đền Vạn khá nổi tiếng.
- Cổng Chốt: địa danh ở thành Vinh, tên gọi cũ, giờ cổng này không còn (mà là một tòa nhà??).
- Cầu Cấm: cây cầu thuộc huyện Diễn Châu.

I'm home ^^.

Wednesday, June 29, 2011

Quân tử

- Ly, có thấy xấu hổ không?

...Ngồi soạn lại đống sách vở...
Lông ba lông bông cưỡi ngựa xem hoa, không chú tâm vào một thứ nào cả. Không chuyên môn, không sở trường. Phải tự nghiêm khắc với bản thân, lâu nay được nuông chiều nhiều quá.

Sunday, June 26, 2011

Pursuit of Happiness

Tuần trước mình đã viết nguyên một bài "Worst day of week" về ngày chủ nhật của mình đúng không? Còn tuần này mình đang trù tính xem xét coi chuyện gì đang diễn ra với những ngày chủ nhật của mình. Mình không còn có thể nghĩ ra từ gì để diễn tả ngày cuối cùng của tuần này của mình nữa.

Buổi sáng...
Buổi trưa... ...
Buổi chiều... ... ...
Buổi tối... ... ... ... ...

Mà tệ nhất là ngày hôm nay của mình có đủ cả sáng-trưa-chiều-tối theo đúng chuẩn mực thông thường: mình dậy từ 6h, ra khỏi nhà lúc 7h kém 10! Đến 3h chiều thì mình bắt đầu nghĩ chúng ta dậy sớm để làm gì nếu một ngày đầy đủ sẽ diễn ra như thế này. Lần đầu tiên tìm được một luận điểm thuyết phục bênh vực cho thói ngủ dậy muộn của mình.

Điều vui nhất trong ngày là nhận được cái mũ bảo hiểm với chữ "Phong Ly" em Kao Link tô vẽ rất bay bướm làm quà sinh nhật mình. Thực sự rất tuyệt vời, cảm động lắm lắm, chữ viết rất đẹp và hợp ý mình, lại thêm cái mũ bảo hiểm đúng thứ mình đang cần. Thằng cu tình cảm ghê! Trà My nhà mình mà ưng nó có phải tốt không?? (Đáng tiếc sự thực không được như thế)

Điều chán nhất trong ngày là... Tối về mở Facebook, cập nhật thông tin, và mình đột ngột đưa ra một quyết định như thế này: Mình từ bỏ Mắt Bướm. Chính xác đấy, từ bỏ, đầu hàng, give up on, từ nào cũng chính xác. Nói chung không có gì nghiêm trọng xảy ra, trừ điều này: mình không thể tin nổi cách những sự việc ngẫu nhiên nối nhau xảy ra và xâu chuỗi hoàn hảo chống lại mình (hay kế hoạch của mình)! Có vẻ như mình không được ủng hộ, một cách triệt để nhất có thể. Hồi nào rảnh rỗi mình sẽ nói cụ thể mọi thứ, dù sao cũng không có gì quan trọng nữa.

Nói gì thì nói, không hiểu sao mình vẫn cứ muốn tóm tắt ngày hôm nay.
Sáng: đến sân bóng Quảng An, vào chùa Phổ Linh. Sân bóng Quảng An chỉ ghé qua, còn thì ở chùa Phổ Linh chơi hơn 2 tiếng với mấy nhóc phật tử (cũng khá thú vị, nhưng không vui lắm vì nhìn tụi nhóc mà buồn).
Trưa gần 11h bắt đầu vòng về phố cổ, đi ăn, chạy rông hết nơi này sang nơi khác tìm chỗ tránh nắng miễn phí, cuối cùng ra Bờ Hồ ngồi hóng gió đọc truyện. Mình thấy vui vui một chút khi tự dưng nghe tiếng violin và thấy Ông Già xuất hiện ở Bờ Hồ; mình đứng hơi xa cười gật đầu chào nhưng Ông Già nhìn mình hồi lâu vẫn không nhận ra, thôi kệ.
Ngoài lúc đó ra điều duy nhất khiến mình cười nữa là tập 18 "Eyeshield 21"; đang ngồi dán mắt vào quyển truyện mỉm cười sung sướng thì giật mình bởi ánh đèn flash chiếu vào mặt. Mình ngẩng đầu lên thấy một anh Tây đứng một quãng trước mặt tay lom lom cái máy ảnh vẫn đang chĩa về phía mình, rồi sau đó mới quay sang hướng khác lại lóe flash tiếp. Mình cáu, ghét kiểu chụp ảnh có đèn flash, cáu nữa cái kiểu anh ta cố tình không nhìn lại mình làm mình không có cơ hội bảo anh ta lỡ chụp rồi thì cho mình xem ảnh với (Mình đã kiểm tra kỹ, chỗ anh ta chĩa ống kính chỉ có mình và cái gốc cây). Mình rời Bờ Hồ sau khi đọc được hơn 1 quyển truyện tranh và kết luận đây hoàn toàn không phải chỗ thích hợp để đọc sách với quá nhiều người lượn qua lượn lại.
Phần còn lại của buổi chiều được cứu vãn với việc vào 17 Đinh Lễ mua 2 cuốn sách của Nguyễn Nhật Ánh và xin ngồi luôn trong đó đọc (nhờ thế tránh được cơn mưa cuối chiều). Đọc mệt trong đó thì về Trần Huy Liệu ngồi Moka đọc tiếp sau khi măm xong một hộp cơm + nửa chai C2 và trong khi nhâm nhi nửa cốc ca cao + nửa ly nâu.
Tối về nhà, có lý do buồn bực nữa khi Blogger tiếp tục "timed out", may sao tự dưng sáng dạ đột xuất, đổi DNS sang automatically luôn, chẳng Google với cả Open gì nữa hết nên mới có chỗ mà trút bầu than vãn, nếu không chắc phải đi ngủ trong uất nghẹn mất.

Quyết định ngày mai ngồi nhà cả ngày đọc xong 2 cuốn Nguyễn Nhật Ánh mới mua: "Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh" và "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ".

Hôm nay mình khẳng định là, tiền chắc chắn có thể giúp chúng ta hạnh phúc. Đối với mình, cách hiệu quả nhất để tiền khiến mình hạnh phúc là: ngồi xếp thuyền polime thả trôi sông, đảm bảo đi rất xa không sợ chìm.