Sunday, March 27, 2011

Tôi thức dậy vào buổi sáng với tất cả những tiếng ồn ào của công trường đang làm việc và ước gì ngày mới mở đầu tĩnh lặng hơn. Trong trường hợp "ngày mới" của tôi thì điều này có vẻ hơi nan giải. Đồng hồ gấu xám đang chỉ một mốc thời gian qua ngưỡng 11h. Vậy câu đầu nên sửa lại là "Tôi thức dậy vào buổi trưa".

Suy ngẫm và suy nghĩ, đó là những gì mình cố gắng làm trong một tiếng tiếp theo ngồi trên giường, vì không còn nghĩ ra có thể làm gì khác. Không hẳn là không có việc gì làm. Có rất nhiều việc phải làm, có khá nhiều việc cần làm và có một số việc để làm. Mình đang cố gắng tập trung nghĩ ra một việc mình muốn làm.

Tôi bước ra khỏi giường, nghĩ đến một việc cần làm và cho rằng mình sẽ làm nó. Và trước khi bắt đầu việc đó, tôi cần rửa mặt, đánh răng, ăn sáng (nghĩa là bữa ăn đầu tiên trong ngày). Và trong lúc chờ tới bữa cơm, tôi đọc thêm vài trang một cuốn tiểu thuyết Paulo Coelho. Vài trang biến thành vài chục trang, rõ ràng đã khá nhiều thời gian trôi qua, nhưng có lẽ không cần để ý đến điều này.

Mình thích có nhiều đồng hồ trong nhà, đồng hồ treo ở mọi góc mắt có thể lướt đến và dừng lại. Và mọi đồng hồ phải chạy khớp giờ nhau. Mình có thói quen xem đồng hồ, rất đều đặn, cùng với đó là khả năng xác định thời gian tốt. Mình đã ngồi đọc sách lâu hơn mức cần thiết, và khi bỏ sách ra ngạc nhiên nhận thấy mình hoàn toàn không quan tâm đến thời gian hay đồng hồ (đều là "time"). Ngồi ở góc này mình không thể tình cờ nhìn thấy kim đồng hồ, và trong 1/4 ngày vừa qua mình không bận tâm đến việc bây giờ là mấy giờ. Thế cũng tốt, một ngày không đồng hồ.

-------

Buổi tối, tôi nằm xuống giường sau 15 tiếng rời khỏi đó, sau khi đọc xong vài trăm trang quyển sách của Paulo Coelho, sau khi đi uống và hát với đám bạn đến khuya. Lại thêm một ngày cũ lấn sang ngày mới, thêm một lần dự định dậy sớm bị quẳng vào sọt rác.

Trí óc mình lơ mơ nghĩ về buổi sáng ngày mai trước khi chìm vào giấc ngủ. Mình thấy sáng mai lúc mình tỉnh dậy, đã thấy ai đó ngồi sẵn trên giường dưới chân mình, nói với mình điều gì đó, và mình sẽ có thể bắt đầu nói chuyện, về một điều gì đó. Mình sẽ vẫn ở nguyên trên giường, và nói chuyện, chẳng đi đâu cả. Tất nhiên đó chỉ là tưởng tượng, bởi vì mọi thứ đều màu trắng. Một ai đó, nói điều gì đó... Một ai đó đến và nói chuyện với mình, thay vì mình đến tìm ai đó để nói chuyện - như cách sự việc thường diễn ra.

Quên chuyện đó đi, có cả trăm ngàn lý do để những điều tưởng tượng không bao giờ thành sự thật. Mà những lý do lớn nhất thường đến từ chính bản thân mình.

-------

Buổi sáng có lẽ là phần khó khăn nhất của một ngày, khi chúng ta thức dậy. "Mình có thêm một ngày..."

1 comment: