Sau chuyện xảy ra, mình cảm nhận sống là một điều gì đó áp lực hơn, trách nhiệm hơn nhưng không khó khăn hơn. Có lẽ vì mình đang cố tình buộc bản thân phải gấp gáp hơn một chút, phải sẵn sàng tiến lên hơn một chút, có lẽ vì cũng hơi sợ một chút. Sợ rằng đứng lại, chần chừ, ngần ngừ, chán ngán, rồi sẽ đến lúc không đứng vững được nữa, có thể sẽ rơi mất. Gì nhỉ, "sống cũng giống như đi xe đạp, phải luôn luôn tiến lên và sẽ giữ được thăng bằng", tiến lên và tiến lên và giữ thăng bằng... Không biết đọc được ở đâu nữa, nhưng là một điều đáng nhớ.
"Chuyện xảy ra" là chuyện gì à? Chuyện một con người qua đời. Rơi từ tầng 8 xuống.
---------
- Anh có tin không nếu em nói em sẽ tự tử?
- Không.
- Anh không tin em có thể sẽ tự tử à? Tại sao?
Im lặng... Ngước lên nhìn vào mắt.
- Anh nói không nhưng thật ra anh nghĩ là có... Trường hợp đó có thể xảy ra.
Mỉm cười thú vị.
- Vậy là anh nghĩ có thể em sẽ tự tử thật? Sao anh lại nghĩ thế?
- Đôi khi trông em rất yếu đuối...
Mỉm cười.
---------
Vo van qua
ReplyDeleteChuyện gì là vớ vẩn nhỉ? :D. Chuyện một con người qua đời à? Hay chuyện nghĩ đến việc tự tử? Ừ, đúng là cũng hơi vớ vẩn, nên mấy chuyện này không phải có thể nói với bất kỳ ai.
ReplyDeleteKhông phải ai cũng trả lời khi mình đặt câu hỏi, nên không thể hỏi tất cả mọi người hay bất kỳ ai. Về cơ bản cần một người sẵn lòng trả lời bất kỳ điều gì mình hỏi, một cách thỏa đáng. Có khó lắm không?
ReplyDelete