Về nhà lúc 6 rưỡi tối, ngửi thấy một mùi thơm rất quyến rũ của bữa cơm tối mà không rõ là món gì. Mình hỏi 2 đứa em chị chủ nhà đang ngồi bên bàn ăn xem mùi thơm đó là gì nhưng bọn nó mải nói chuyện với nhau không nghe thấy tiếng mình. Lục cục đi lên phòng, đến lưng chừng cầu thang ngó xuống bàn ăn với những đĩa những tô bốc khói trên bàn, ghen tị với 2 thằng đáng ghét đang ngồi ở đó, vì rõ là bọn nó thật đáng ghen tị. Vừa nhìn vừa nghĩ vừa bước vừa ngẫm xem lần cuối cùng mình đi học về và ào ngay vào bàn ăn với những món ngon lành mẹ dọn sẵn là khi nào. Chẳng với ý gì cả, nhân tiện động não kiểm tra trí nhớ chút. Và bước chân đột ngột khựng lại đầu cầu thang tầng 3 khi mình chợt "ngộ" ra điều này: không có lần cuối cùng nào cả, vì đơn giản là chưa bao giờ.
Bỗng dưng muốn khóc. Ngồi xuống khóc. Hơi choáng. Bước chân đang đi đều và bộ não đang chạy vèo vèo nên cái sự thể đang diễn ra thật là kỳ quặc, cơ bản là đột ngột quá. Ban đầu mình nghĩ đến thời gian "mình ta với ta" là hồi cấp 3, nên "lần cuối" đó sẽ là hồi cấp 2, nhưng chợt nhớ ra hồi cấp 2 cũng không phải, trước đó nữa kia, vậy là cấp 1. Mà nói về cấp 1 thì mình hầu như tuyệt vọng. Thế đấy. 3 giây cho tất cả quá trình.
Tình trạng "bỗng dưng mún khóc" kéo dài hơn khi mình vừa khóc vừa nghĩ tiếp và chỉ nghĩ ra là mình nhớ hoàn toàn đúng; tính cả hồi cấp 1 thì vẫn là "chưa bao giờ", đơn giản là hồi đó mình bao giờ cũng đi học về sớm, và sau đó thì hoặc đi chơi tiếp hoặc giúp mẹ nấu cơm, làm việc vặt. Thế đấy, ư hư hư, tự dưng được khóc lâu lâu. Mình ngồi đây và hoàn toàn ghen tị với mấy thằng đáng ghét đang ngồi dưới kia.
Vì suy nghĩ theo chiều hướng bất hạnh đã đi tới điểm tận cùng là nước mắt nên mình buộc phải chuyển hướng suy nghĩ. Dù sao mỗi người một hoàn cảnh, suy cho cùng mình chưa bao giờ thấy bất hạnh vì những chuyện người khác như thế này mà mình không thế kia cả. Đúng vậy, chưa bao giờ. Như chuyện "bữa cơm" này cũng thế, trong suốt bao năm sống xa nhà mình chưa bao giờ nghĩ đến hay cảm thấy gì cả, sao bây giờ mình lại đột nhiên nghĩ đến?
Lần đầu tiên mình có ý niệm về chuyện này là lúc nghe mẹ nói nhiều khi cũng muốn được nấu một bữa cơm chờ các con đi học về ăn. Lời nói của mẹ khiến mình ngạc nhiên, mẹ ít khi nói những điều như vậy, những điều thể hiện cảm xúc hay ý muốn của mẹ. Mình hình dung một chút xem chính xác điều mẹ đang gợi ra là gì, nhưng trong 2 giây mình không nghĩ ra thứ gì khả dĩ nên chỉ im lặng cười đáp lại mẹ. Và mình giữ nghi vấn chưa được giải đáp đó trong lòng.
Bây giờ thì ý niệm đó bung ra. Mình giữ lại lời mẹ nói và cuối cùng mình cảm giác như mong muốn của mẹ cũng là mong muốn của mình. Và ý nghĩ về một mong muốn không thể thực hiện khiến mình thấy cay đắng. Nhưng hình như vẫn chưa hoàn toàn đúng, cái thứ cảm xúc yếu đuối này, nó là gì vậy? Lớn lên chăng? Bố mẹ vẫn thường bảo mình càng lớn càng tệ. Hình như thế. Sinh ra, ngơ ngác và chấp nhận. Lớn lên, hiểu biết và mơ mộng. Và buồn thương. Có vẻ là sự khác biệt khá lớn.
Vậy coi như đã đi đến tận cùng vấn đề. Vậy không cần nghĩ đến nó nữa. Chẳng nên tốn sức khóc cho quá khứ. Nhìn thẳng vào hiện tại và tạo dựng một tương lai 10 lần tươi đẹp hơn. Đi thôi.
Bỗng dưng muốn khóc. Ngồi xuống khóc. Hơi choáng. Bước chân đang đi đều và bộ não đang chạy vèo vèo nên cái sự thể đang diễn ra thật là kỳ quặc, cơ bản là đột ngột quá. Ban đầu mình nghĩ đến thời gian "mình ta với ta" là hồi cấp 3, nên "lần cuối" đó sẽ là hồi cấp 2, nhưng chợt nhớ ra hồi cấp 2 cũng không phải, trước đó nữa kia, vậy là cấp 1. Mà nói về cấp 1 thì mình hầu như tuyệt vọng. Thế đấy. 3 giây cho tất cả quá trình.
Tình trạng "bỗng dưng mún khóc" kéo dài hơn khi mình vừa khóc vừa nghĩ tiếp và chỉ nghĩ ra là mình nhớ hoàn toàn đúng; tính cả hồi cấp 1 thì vẫn là "chưa bao giờ", đơn giản là hồi đó mình bao giờ cũng đi học về sớm, và sau đó thì hoặc đi chơi tiếp hoặc giúp mẹ nấu cơm, làm việc vặt. Thế đấy, ư hư hư, tự dưng được khóc lâu lâu. Mình ngồi đây và hoàn toàn ghen tị với mấy thằng đáng ghét đang ngồi dưới kia.
Vì suy nghĩ theo chiều hướng bất hạnh đã đi tới điểm tận cùng là nước mắt nên mình buộc phải chuyển hướng suy nghĩ. Dù sao mỗi người một hoàn cảnh, suy cho cùng mình chưa bao giờ thấy bất hạnh vì những chuyện người khác như thế này mà mình không thế kia cả. Đúng vậy, chưa bao giờ. Như chuyện "bữa cơm" này cũng thế, trong suốt bao năm sống xa nhà mình chưa bao giờ nghĩ đến hay cảm thấy gì cả, sao bây giờ mình lại đột nhiên nghĩ đến?
Lần đầu tiên mình có ý niệm về chuyện này là lúc nghe mẹ nói nhiều khi cũng muốn được nấu một bữa cơm chờ các con đi học về ăn. Lời nói của mẹ khiến mình ngạc nhiên, mẹ ít khi nói những điều như vậy, những điều thể hiện cảm xúc hay ý muốn của mẹ. Mình hình dung một chút xem chính xác điều mẹ đang gợi ra là gì, nhưng trong 2 giây mình không nghĩ ra thứ gì khả dĩ nên chỉ im lặng cười đáp lại mẹ. Và mình giữ nghi vấn chưa được giải đáp đó trong lòng.
Bây giờ thì ý niệm đó bung ra. Mình giữ lại lời mẹ nói và cuối cùng mình cảm giác như mong muốn của mẹ cũng là mong muốn của mình. Và ý nghĩ về một mong muốn không thể thực hiện khiến mình thấy cay đắng. Nhưng hình như vẫn chưa hoàn toàn đúng, cái thứ cảm xúc yếu đuối này, nó là gì vậy? Lớn lên chăng? Bố mẹ vẫn thường bảo mình càng lớn càng tệ. Hình như thế. Sinh ra, ngơ ngác và chấp nhận. Lớn lên, hiểu biết và mơ mộng. Và buồn thương. Có vẻ là sự khác biệt khá lớn.
Vậy coi như đã đi đến tận cùng vấn đề. Vậy không cần nghĩ đến nó nữa. Chẳng nên tốn sức khóc cho quá khứ. Nhìn thẳng vào hiện tại và tạo dựng một tương lai 10 lần tươi đẹp hơn. Đi thôi.
Có một lần tớ vu vơ hỏi đứa bạn là mẹ nó nấu ăn có ngon không, nó trả lời nhanh và tỉnh bơ, mẹ nào nấu ăn chả ngon. Cách nó trả lời chắc nịch như nói đến một chân lý mà ai cũng biết làm tớ sững người, cảm thấy câu hỏi của tớ rõ là thừa. Mà đúng nhỉ, đối với con cái thì mẹ nó nấu cái gì mà chẳng ngon. Nói một cách cảm tính thì là vì tình mẹ con, nói một cách logic hơn thì đa số những đứa con từ nhỏ đến lớn đều ăn đồ ăn do mẹ nấu, quen miệng, quen khẩu vị thì tất nhiên là thấy ngon. Đơn giản quá nhỉ:D
ReplyDeleteĐi học thì không được ăn cơm mẹ nấu rồi, nhưng những đợt về nhà tớ cũng thi thoảng mới được ăn cơm mẹ nấu thôi, vì thường là nhân viên mẹ tớ nấu và là ăn chung với rất nhiều người. Đôi lúc tớ vẫn muốn mẹ vào bếp nấu cho nhà mình ăn riêng nhưng thường thì mẹ tớ bân nên tớ cũng không muốn mẹ vất vả thêm. Đối với tớ được ăn bữa ăn gia đình, đặc biệt là bữa ăn đó do mẹ nấu là điều vô cùng hạnh phúc, nhưng cũng biết không phải lúc nào mọi việc cũng có thể theo ý mình, nếu được thì vui, không được thì cũng đành chấp nhận, và tớ vẫn nghĩ tớ đã chấp nhận điều đó từ lâu rồi. Nhưng phải đến đợt Tết vừa rồi tớ mới nhận ra chưa bao giờ tớ thôi mong muốn được ăn đồ ăn mẹ nấu cả. Đợt vừa rồi mẹ tớ chiều chiều hay tráng bánh cuốn để bán ăn sáng cho khách, tớ thì cứ nằm vào ăn, có ngày sáng bánh cuốn, trưa bánh cuốn, tối bánh cuốn luôn:D. Vừa ăn vừa nhìn ánh mắt vui tươi của mẹ, vui vì con ăn nhiều, vui vì con thấy bánh mình làm ngon. Tất nhiên tớ ăn nhiều vì bánh mẹ tớ tráng rất ngon, nhưng có một lý do bí mật khác mà mẹ tớ không biết, đấy là vì tớ rất muốn bánh do mẹ tráng, ruốc do mẹ làm, hành do mẹ phi, mắm do mẹ pha, tất cả tất cả đều là mẹ tớ làm, nên tớ muốn ăn mãi, ăn đến bao giờ không ăn được nữa thì thôi.
Cậu nói đúng, mỗi người mỗi hoàn cảnh, mỗi người mỗi quan điểm khác nhau. Cậu cho rằng bữa cơm mẹ nấu không quan trọng đến như thế, thậm chí có người còn không thích ăn cơm mẹ nấu cơ, tớ nghĩ đấy là việc rất bình thường. Nhưng đến một vài nhất định thời điểm nào đấy trong cuộc sống nhất định cậu sẽ nhớ đến điều đó, suy nghĩ về điều đó, hay cảm thấy đau lòng vì điều đó, mà như thế thì chăng sao cả, không phải là yếu đuối hay gì đâu, nó xảy ra vô vô cùng tự nhiên thôi.
Nhưng nếu đó đã là mong muốn của cả cậu và mẹ cậu vậy tại sao lại không thể thực hiện được?