У каждой души есть свой ангел - хранитель
Он не знает, что такое покой и сон
Он всегда рядом...
Тучи затянули луну, горы укрыв облаками
Звёзды падали и разбивались об камни.
Яркий свет слепил волны, зажигая море,
Яркий свет повести, только в до миноре.
Упал на землю уставший, он от боли стонал
И мысли одни, что это жизни финал.
Падает снег на раны, но почему-то не тает,
Умирать наверно рано, кровь землю питает.
Он посмотрел на небо, из последних сил,
Увидел яркий свет, который его так слепил
Рядом стояла девушка в красивом белом платье
И нимфа золотая цвета солнца на закате.
При к руки, тёплым ласковым, нежным,
Что согреет холод, даже гор снежных,
Среди минут мятежных, всё было как во сне
Она попрощалась и растаяла во тьме.
Ангелам нельзя любить, таков небесный закон,
Но ты помнишь, что я слышу каждый вздох и стон
В радости и в беде, рядом только с тобой,
Берегу тебя я, ангел - хранитель твой.
Лучи из солнца раннего, на месте ран его,
Но нет уже той девушки, что в сердце его ранила.
Остались в памяти минуты того вечера
Прошло не мало лет с момента их последней встречи.
И каждый день у моря, с надеждою на чудо
Он сидит у моря, слушая его этюды.
Когда взойдёт луна, вот уже как восемь лет,
Ждёт, когда придёт она, но её всё нет и нет.
Через годы скитаний, всё своей чередой,
Испытания жизни, он вернулся домой,
И вроде всё как всегда, светит та же луна,
Но чего-то не хватает, будто в сердце она.
Не нашёл себе места, он побежал к берегу
Он её найдёт, и в это верил он.
И где-то там вдалеке уже знакомый свет
На фоне лунного неба, её силуэт.
Ангелам нельзя любить, таков небесный закон,
Но ты помнишь, что я слышу каждый вздох и стон.
В радости и в беде, рядом только с тобой,
Берегу тебя я, ангел - хранитель твой.
Monday, October 24, 2011
Sunday, October 9, 2011
Hà Nội Thu
"Chủ nhật đẹp trời. Thu Hà Nội dịu êm. Người Hà Nội lắng đọng."
Vừa đăng status tổng kết ngày cuối tuần lên Facebook đã thấy ngay 4 người ấn "like", sợ thật.
Đăng tiếp bài "Paperweight" nhạc phim "Dear John" lên nghe trước khi đi ngủ (tìm mãi mới ra tên) (mà phim này 2 tuần liền mình mở 3 lần xem chưa xong, khả năng bỏ dở thật đáng kinh ngạc) kèm dòng ghi chú "Gonna have a pretty good night. And it's just cruel to force me to get up early in the morning +_+". Bài này nghe mê thiệt, ca từ cũng superb, mỗi tội ướt át quá khả năng ứng dụng của mình (những lời này chắc 6-7 năm nữa nói nghe mới hợp được).
Ca từ bài hát trên dẫn đến comment dưới đây của mình: "Had a pretty good night that day. And it was very cruel indeed to force me to get up that early in the next morning (what a pity, can I call it "morning" when it wasn't even "dawn" yet?). Forget it, crazy me". Crazy me, mình biết, mình biết, viết ra những dòng này là quá sơ suất, đã tính đến chuyện xóa ngay sau khi đăng xong. Nhưng rồi thấy cũng chẳng để làm gì, chán vì phải suy nghĩ "nên" hay "không nên". Just forget it.
---------
"Hà Nội thiếu anh thì không thể là Hà Nội", bàn tay vuốt nhẹ má Hà Nội và nét mặt đột nhiên mang vẻ nghiêm trang khi đôi mắt dừng lại trên khuôn mặt thân thương nói những lời từ tận trái tim.
---------
Hôm nay viết toàn thứ quái đản nhỉ? Đọc không giống kết quả của một ngày đẹp trời lắm, nhưng mà this is it ^^, ngày mai mình sẽ viết lại đẹp hơn vậy, cho lời từ biệt Hà Nội :) .
Vừa đăng status tổng kết ngày cuối tuần lên Facebook đã thấy ngay 4 người ấn "like", sợ thật.
Đăng tiếp bài "Paperweight" nhạc phim "Dear John" lên nghe trước khi đi ngủ (tìm mãi mới ra tên) (mà phim này 2 tuần liền mình mở 3 lần xem chưa xong, khả năng bỏ dở thật đáng kinh ngạc) kèm dòng ghi chú "Gonna have a pretty good night. And it's just cruel to force me to get up early in the morning +_+". Bài này nghe mê thiệt, ca từ cũng superb, mỗi tội ướt át quá khả năng ứng dụng của mình (những lời này chắc 6-7 năm nữa nói nghe mới hợp được).
Ca từ bài hát trên dẫn đến comment dưới đây của mình: "Had a pretty good night that day. And it was very cruel indeed to force me to get up that early in the next morning (what a pity, can I call it "morning" when it wasn't even "dawn" yet?). Forget it, crazy me". Crazy me, mình biết, mình biết, viết ra những dòng này là quá sơ suất, đã tính đến chuyện xóa ngay sau khi đăng xong. Nhưng rồi thấy cũng chẳng để làm gì, chán vì phải suy nghĩ "nên" hay "không nên". Just forget it.
---------
"Hà Nội thiếu anh thì không thể là Hà Nội", bàn tay vuốt nhẹ má Hà Nội và nét mặt đột nhiên mang vẻ nghiêm trang khi đôi mắt dừng lại trên khuôn mặt thân thương nói những lời từ tận trái tim.
---------
Hôm nay viết toàn thứ quái đản nhỉ? Đọc không giống kết quả của một ngày đẹp trời lắm, nhưng mà this is it ^^, ngày mai mình sẽ viết lại đẹp hơn vậy, cho lời từ biệt Hà Nội :) .
Sunday, October 2, 2011
Dạo này mình ít viết blog, gần như có thể nói là không viết. Ngược lại mình đọc rất nhiều, có thể nói hầu như không làm gì ngoài đọc.
Hai hôm nay mình lại bắt đầu nghe classical, lần này là Richter, album "Richter in Prague". Khá thú vị là quyển sách mình đang đọc cũng có dính dáng đến Czech (và phong cách viết của Milan Kundera có vẻ "ăn rơ" với âm nhạc của Richter) - cuốn "Những mối tình nực cười" mở đầu bằng truyện "Sẽ không ai cười". Quả là chẳng đáng cười tí nào, chỉ thấy nực cười.
Điều thứ nhất về cuốn sách khiến mình ngạc nhiên là cuốn sách khá "cổ", từ năm 1968, cổ hơn nhiều so với mình hình dung lúc nhìn thấy nó trên giá sách. Thứ hai là cuốn sách chẳng dễ đọc tí nào, khá khó gặm, hoặc cũng có thể mình dành cho nó quá ít tập trung và hứng thú (mình đổ lỗi một phần cho dịch giả - Cao Việt Dũng, nhưng rõ ràng lỗi của dịch giả nếu có thì cũng rất nhỏ).
Mình đi ngủ đây. Mình ốm thật rồi.
P.S: Đơn vị tiền tệ của Séc là curon.
Hai hôm nay mình lại bắt đầu nghe classical, lần này là Richter, album "Richter in Prague". Khá thú vị là quyển sách mình đang đọc cũng có dính dáng đến Czech (và phong cách viết của Milan Kundera có vẻ "ăn rơ" với âm nhạc của Richter) - cuốn "Những mối tình nực cười" mở đầu bằng truyện "Sẽ không ai cười". Quả là chẳng đáng cười tí nào, chỉ thấy nực cười.
Điều thứ nhất về cuốn sách khiến mình ngạc nhiên là cuốn sách khá "cổ", từ năm 1968, cổ hơn nhiều so với mình hình dung lúc nhìn thấy nó trên giá sách. Thứ hai là cuốn sách chẳng dễ đọc tí nào, khá khó gặm, hoặc cũng có thể mình dành cho nó quá ít tập trung và hứng thú (mình đổ lỗi một phần cho dịch giả - Cao Việt Dũng, nhưng rõ ràng lỗi của dịch giả nếu có thì cũng rất nhỏ).
Mình đi ngủ đây. Mình ốm thật rồi.
P.S: Đơn vị tiền tệ của Séc là curon.
Sunday, September 25, 2011
Cà phê tối thứ 7
"Cảm ơn anh nhé, hôm nay đi ăn rất no và nói chuyện rất vui, hẹn hôm sau uống vodka Nga với anh sau", tin nhắn mình gửi lúc gần 11h cho Sar sau buổi ăn uống cà phê chuyện trò tối thứ 7.
Hôm nay Sar làm mọi người (mình và Van) tròn mắt khi mở đầu bữa tối bằng chai vodka Hà Nội uống kèm tiết canh ngan, sau đó hăm hở kiếm gói Kent đặt trên bàn cà phê (nhưng không thấy hút). Anh béo còn dài giọng rủa xả khi mình phát biểu chắc nịch tối nay sẽ không uống rượu (và càng không phải vodka) do cơn thức đêm tối qua và cơn đói chiều nay, lẩm bẩm kêu mình đi phí công. Tình trạng bất thường của ông này được dự đoán (từ những thú nhận của ông ý) là biểu hiện của chứng khủng hoảng tiền hôn nhân khi nhận được thông báo chính thức về ngày cưới từ mẹ vợ (tương lai gần). Lão vừa cười hể hả vừa nói với vợ tương lai (gần): "Anh bắt đầu thật sự buồn từ hôm qua". "Vậy là anh đã có vẻ thật sự suy nghĩ về chuyện kết hôn rồi, hồi trước anh cứ đòi cưới làm em thấy anh chưa thực sự nghĩ về hôn nhân lắm". Cặp đôi lý tưởng của mình đây.
- Có chuyện gì mà hôm nay anh muốn uống rượu thế? - Van.
+ Hôm nay anh phải nhắn tin group chia tay các cô. - Sar.
- Anh vẫn còn 1 tuần cơ mà.
+ Nhắn group mỗi lần chỉ được 20 người thôi.
(Mình =)), nghe và ghi lại).
Mình tập trung hấp thụ bát bún ngan và mơ màng mỉm cười hạnh phúc với cảm giác hồi sinh khi măm sang bát thứ 2. Lâu lắm mới thức đến 3 rưỡi sáng, ngủ đến 1 rưỡi chiều, dậy ăn bánh mỳ với bơ và hoàn toàn thấy rõ mình không thể làm gì khác ngoài nằm mềm oặt trên giường nếu không được ăn bún ngay. Vừa ăn vừa thấm thía sự quý giá của những sản phẩm làm từ bột gạo quê hương thân thương. Mình chia sẻ với Sar thảm cảnh ẩm thực mình phải chịu đựng hồi ở Bangkok: ăn chỉ để không ngất đi vì đói, không tài nào ăn đến no những món không cay thì ngọt, và những lúc đói thì phải suy xét thật kĩ sẽ ăn món gì nếu không muốn dạ dày đáng thương phải lãnh đủ.
- Ở Đông Nam Á chị thích nước mô nhất? - Mình hỏi Van.
Cười tít mắt: + Bruny. (English nickname cho "Brunei" chăng?)
Nhíu mày: - Brunei? Tại răng lại là Brunei? Giàu à? Có ông vua với cung điện bằng vàng?? (Người được hỏi hớn hở gật đầu với mỗi câu hỏi)
Quay sang Sar: - Còn anh, anh thích nước nào nhất ở Đông Nam Á?
+ Việt Nam.
- Vâng, em biết, ngoài Việt Nam ra?
+ Đợi anh đi một vòng hết các nước rồi anh sẽ nói cho em biết.
- Nhất trí ^^.
- Anh Nam sẽ dừng lại ở Thái hơi lâu. (anh Linh Nga góp lời)
Sar quay sang ghé tai Van hỉ hả: "Anh sẽ cùng em đi du lịch 9 nước Asean". 3 giây im lặng (hơi lâu) của Van: "Còn Thái Lan anh sẽ đi một mình chứ gì? Vâng, anh cứ đi một mình cho thoải mái!" =))
Đoạn hội thoại trên đây diễn ra sau khi mình tổng kết những điều mình biết về Indonesia và nhận được vài thông tin bổ sung đáng ghi nhận của Van và Sar về tình hình dân số, kinh tế Indonesia (kết luận là Indonesia có một ban lãnh đạo chính phủ có năng lực). Sau đó Van xem bóng đá, cổ vũ Arsenal và cau có sao bọn Bolton chỉ đá người không đá bóng (anh Linh Nga bảo anh ý cổ vũ Bolton và không trả lời câu hỏi này của Van), mình hỏi Sar có muốn nghe về Pushkin không và nói khái quát phong cách thơ Pushkin khi Sar kêu muốn nghe thơ hơn là tiểu sử ông ý (nhưng tất nhiên kiểu gì cũng phải nhắc đến những sự kiện trong cuộc đời gắn với các bài thơ). Đáng tiếc mình không thể đọc được bài thơ nào của Pushkin tuy đã đọc qua khá nhiều. Không thuộc thơ tiếng Nga vì chưa hiểu được ý nghĩa, không thuộc thơ tiếng Việt vì không thích thơ dịch, chỉ đọc cho biết nội dung. Nhưng có lẽ mình sẽ học thuộc bài mình thích nhất, "K..." ("Gửi...") và một vài câu mình thích trong "Con đường mùa đông", "Tôi yêu em"... Tất nhiên là bản tiếng Nga.
Cũng 2 rưỡi sáng rồi kìa, chết tiệt. Là vì về đến nhà thấy vui khỏe nên lại mở máy đọc về Pushkin (+ kiểm tra những thông tin vừa bàn luận về Indonesia, các số liệu sai man dại nhưng hiểu biết thì đúng), mà tài liệu trên mạng thì vô cùng, nên cứ đọc đọc đọc... Thôi đi ngủ trước khi muộn hơn.
Hôm nay ngủ dậy hối hận 100% vì đã thức đêm, ngày mai dự đoán hối hận 5/10.
Hôm nay Sar làm mọi người (mình và Van) tròn mắt khi mở đầu bữa tối bằng chai vodka Hà Nội uống kèm tiết canh ngan, sau đó hăm hở kiếm gói Kent đặt trên bàn cà phê (nhưng không thấy hút). Anh béo còn dài giọng rủa xả khi mình phát biểu chắc nịch tối nay sẽ không uống rượu (và càng không phải vodka) do cơn thức đêm tối qua và cơn đói chiều nay, lẩm bẩm kêu mình đi phí công. Tình trạng bất thường của ông này được dự đoán (từ những thú nhận của ông ý) là biểu hiện của chứng khủng hoảng tiền hôn nhân khi nhận được thông báo chính thức về ngày cưới từ mẹ vợ (tương lai gần). Lão vừa cười hể hả vừa nói với vợ tương lai (gần): "Anh bắt đầu thật sự buồn từ hôm qua". "Vậy là anh đã có vẻ thật sự suy nghĩ về chuyện kết hôn rồi, hồi trước anh cứ đòi cưới làm em thấy anh chưa thực sự nghĩ về hôn nhân lắm". Cặp đôi lý tưởng của mình đây.
- Có chuyện gì mà hôm nay anh muốn uống rượu thế? - Van.
+ Hôm nay anh phải nhắn tin group chia tay các cô. - Sar.
- Anh vẫn còn 1 tuần cơ mà.
+ Nhắn group mỗi lần chỉ được 20 người thôi.
(Mình =)), nghe và ghi lại).
Mình tập trung hấp thụ bát bún ngan và mơ màng mỉm cười hạnh phúc với cảm giác hồi sinh khi măm sang bát thứ 2. Lâu lắm mới thức đến 3 rưỡi sáng, ngủ đến 1 rưỡi chiều, dậy ăn bánh mỳ với bơ và hoàn toàn thấy rõ mình không thể làm gì khác ngoài nằm mềm oặt trên giường nếu không được ăn bún ngay. Vừa ăn vừa thấm thía sự quý giá của những sản phẩm làm từ bột gạo quê hương thân thương. Mình chia sẻ với Sar thảm cảnh ẩm thực mình phải chịu đựng hồi ở Bangkok: ăn chỉ để không ngất đi vì đói, không tài nào ăn đến no những món không cay thì ngọt, và những lúc đói thì phải suy xét thật kĩ sẽ ăn món gì nếu không muốn dạ dày đáng thương phải lãnh đủ.
- Ở Đông Nam Á chị thích nước mô nhất? - Mình hỏi Van.
Cười tít mắt: + Bruny. (English nickname cho "Brunei" chăng?)
Nhíu mày: - Brunei? Tại răng lại là Brunei? Giàu à? Có ông vua với cung điện bằng vàng?? (Người được hỏi hớn hở gật đầu với mỗi câu hỏi)
Quay sang Sar: - Còn anh, anh thích nước nào nhất ở Đông Nam Á?
+ Việt Nam.
- Vâng, em biết, ngoài Việt Nam ra?
+ Đợi anh đi một vòng hết các nước rồi anh sẽ nói cho em biết.
- Nhất trí ^^.
- Anh Nam sẽ dừng lại ở Thái hơi lâu. (anh Linh Nga góp lời)
Sar quay sang ghé tai Van hỉ hả: "Anh sẽ cùng em đi du lịch 9 nước Asean". 3 giây im lặng (hơi lâu) của Van: "Còn Thái Lan anh sẽ đi một mình chứ gì? Vâng, anh cứ đi một mình cho thoải mái!" =))
Đoạn hội thoại trên đây diễn ra sau khi mình tổng kết những điều mình biết về Indonesia và nhận được vài thông tin bổ sung đáng ghi nhận của Van và Sar về tình hình dân số, kinh tế Indonesia (kết luận là Indonesia có một ban lãnh đạo chính phủ có năng lực). Sau đó Van xem bóng đá, cổ vũ Arsenal và cau có sao bọn Bolton chỉ đá người không đá bóng (anh Linh Nga bảo anh ý cổ vũ Bolton và không trả lời câu hỏi này của Van), mình hỏi Sar có muốn nghe về Pushkin không và nói khái quát phong cách thơ Pushkin khi Sar kêu muốn nghe thơ hơn là tiểu sử ông ý (nhưng tất nhiên kiểu gì cũng phải nhắc đến những sự kiện trong cuộc đời gắn với các bài thơ). Đáng tiếc mình không thể đọc được bài thơ nào của Pushkin tuy đã đọc qua khá nhiều. Không thuộc thơ tiếng Nga vì chưa hiểu được ý nghĩa, không thuộc thơ tiếng Việt vì không thích thơ dịch, chỉ đọc cho biết nội dung. Nhưng có lẽ mình sẽ học thuộc bài mình thích nhất, "K..." ("Gửi...") và một vài câu mình thích trong "Con đường mùa đông", "Tôi yêu em"... Tất nhiên là bản tiếng Nga.
Cũng 2 rưỡi sáng rồi kìa, chết tiệt. Là vì về đến nhà thấy vui khỏe nên lại mở máy đọc về Pushkin (+ kiểm tra những thông tin vừa bàn luận về Indonesia, các số liệu sai man dại nhưng hiểu biết thì đúng), mà tài liệu trên mạng thì vô cùng, nên cứ đọc đọc đọc... Thôi đi ngủ trước khi muộn hơn.
Hôm nay ngủ dậy hối hận 100% vì đã thức đêm, ngày mai dự đoán hối hận 5/10.
Saturday, September 10, 2011
Những ngày đẹp trời
Chỉ muốn trích lại lời July: "Bằng Kiều hát bài này phải nói là tan chảy".
Có khi tình ta như cánh hồng lay nhẹ trong sương gió
Sợ khi nắng mưa, sợ khi giá rét, sẽ héo và tàn theo năm tháng
Hỡi em, xin đừng như những cánh hồng, rơi rụng và úa tàn theo mưa gió
Vì anh đã lỡ yêu rồi em hỡi, đã yêu em như chưa bao giờ yêu
Nhớ lần đầu tiên em nói rằng mình yêu nhau nhé, trọn đời mình mãi mãi bên nhau
Cho dù bao năm tháng với thời gian cuốn trôi, nhưng sẽ không thể lìa xa
Và anh nhớ những phút giây ngày ấy, những chiếc hôn nồng cháy, nụ cười và ánh mắt em trao
Dù núi rộng, dù sông dài, tình anh mãi mãi trao về em
Xin cuộc đời cho ta được bình yên
Để cho ta mãi được yêu như bây giờ
Để cho ta mãi được bên nhau trọn đời.
Sợ khi nắng mưa, sợ khi giá rét, sẽ héo và tàn theo năm tháng
Hỡi em, xin đừng như những cánh hồng, rơi rụng và úa tàn theo mưa gió
Vì anh đã lỡ yêu rồi em hỡi, đã yêu em như chưa bao giờ yêu
Nhớ lần đầu tiên em nói rằng mình yêu nhau nhé, trọn đời mình mãi mãi bên nhau
Cho dù bao năm tháng với thời gian cuốn trôi, nhưng sẽ không thể lìa xa
Và anh nhớ những phút giây ngày ấy, những chiếc hôn nồng cháy, nụ cười và ánh mắt em trao
Dù núi rộng, dù sông dài, tình anh mãi mãi trao về em
Xin cuộc đời cho ta được bình yên
Để cho ta mãi được yêu như bây giờ
Để cho ta mãi được bên nhau trọn đời.
Ca từ mình tự nghe và gõ lại đấy, đủ thấy thành ý với ca khúc chưa?
Friday, August 12, 2011
Quang Trung & Trần Thủ Độ
Thanh hỏi trong những nhân vật lịch sử của dân tộc mình thích ai nhất. Mình trả lời Quang Trung Nguyễn Huệ. Anh hùng áo vải, chí khí ngất trời, hiện thân khí phách dân tộc không chút kiêng dè ngoại bang. Đến lượt mình hỏi Thanh và ngạc nhiên trước câu trả lời Trần Thủ Độ. Lão thái sư tài cao mưu thâm dựng nên triều đại hùng mạnh ảnh hưởng lớn đến lịch sử Việt Nam. Nhưng Trần Thủ Độ? Thích Trần Thủ Độ? Hiếm khi nghe ai đó nhắc đến cái tên này.
Hồi lớp 5 bọn mình được học lịch sử triều đại Lý - Trần, có đoạn viết: "Công chúa Lý Chiêu Hoàng mới 7 tuổi được tôn lên làm vua. Thái sư Trần Thủ Độ đứng ra cho công chúa Lý Chiêu Hoàng kết duyên với Trần Cảnh và buộc công chúa viết chiếu nhường ngôi cho chồng là Trần Cảnh lên làm vua, kết thúc triều nhà Lý, mở ra triều Trần". Hồi đó mình 10 tuổi, đọc thế thấy không thích Trần Thủ Độ, cái tên được lưu lại như một ấn tượng xấu về gian mưu xảo lược. Sau đó biết cũng người này có ý nghĩa lớn trong đại nghiệp bảo toàn độc lập dân tộc - "Đầu thần chưa rơi xuống đất xin bệ hạ đừng lo" (trả lời khi nhà vua đến hỏi kế sách chống quân Mông Cổ). Sử sách cũng chép lại Trần Thủ Độ giết vua (ép Lý Huệ Tông tự vẫn) rồi lại lấy vợ vua. Chậc, thật là một nhân vật đáng tìm hiểu.
Nhưng nói chung 2 câu trả lời khác nhau quá, như thế đủ hiểu sự khác nhau giữa 2 người trả lời.
Hồi lớp 5 bọn mình được học lịch sử triều đại Lý - Trần, có đoạn viết: "Công chúa Lý Chiêu Hoàng mới 7 tuổi được tôn lên làm vua. Thái sư Trần Thủ Độ đứng ra cho công chúa Lý Chiêu Hoàng kết duyên với Trần Cảnh và buộc công chúa viết chiếu nhường ngôi cho chồng là Trần Cảnh lên làm vua, kết thúc triều nhà Lý, mở ra triều Trần". Hồi đó mình 10 tuổi, đọc thế thấy không thích Trần Thủ Độ, cái tên được lưu lại như một ấn tượng xấu về gian mưu xảo lược. Sau đó biết cũng người này có ý nghĩa lớn trong đại nghiệp bảo toàn độc lập dân tộc - "Đầu thần chưa rơi xuống đất xin bệ hạ đừng lo" (trả lời khi nhà vua đến hỏi kế sách chống quân Mông Cổ). Sử sách cũng chép lại Trần Thủ Độ giết vua (ép Lý Huệ Tông tự vẫn) rồi lại lấy vợ vua. Chậc, thật là một nhân vật đáng tìm hiểu.
Nhưng nói chung 2 câu trả lời khác nhau quá, như thế đủ hiểu sự khác nhau giữa 2 người trả lời.
Thursday, August 11, 2011
Fight! Fine.
Muốn viết, nhưng không biết viết gì ^^. Mình viết rồi xóa, viết rồi xóa vì thấy những điều viết ra ngớ ngẩn vô nghĩa không đáng đọc. Nhưng vẫn thấy cứ "thèm thèm" viết sao sao đó, tiện tay gõ vài dòng cho xong vậy :)) .
Hôm nay mình bắt đầu có khả năng suy nghĩ trở lại, sau 4 ngày không dùng được bộ não vào việc gì ngoài hồi tưởng những chuyện đã qua. Biện pháp là đọc sách, một cuốn sách thú vị dễ đọc nhưng đồng thời yêu cầu động não nếu muốn đọc tốt: "Người Việt - Phẩm chất và thói hư tật xấu". Sau một tháng ở Thái mình tìm thấy hứng thú đặc biệt để đọc cuốn sách này, sẽ có một bài giải thích tại sao.
Cuộc sống bắt đầu trở lại cùng với khả năng tư duy độc lập, và mình đang gắng sức cho nhiệm vụ cực kỳ nan giải là đưa kỹ năng tiếng Nga đi vào quỹ đạo. Chậc, nghĩ xem, bây giờ mình thậm chí cảm thấy mình giỏi tiếng Thái hơn tiếng Nga! Xếp hạng sẽ là: Anh -> Thái -> Nga (từ trên xuống), không thể tin được, trong khi mình còn duy nhất 1 năm để xoay xở với thứ tiếng hay ho khó nhằn này. Боже мой!
FIGHT.
Hôm nay mình bắt đầu có khả năng suy nghĩ trở lại, sau 4 ngày không dùng được bộ não vào việc gì ngoài hồi tưởng những chuyện đã qua. Biện pháp là đọc sách, một cuốn sách thú vị dễ đọc nhưng đồng thời yêu cầu động não nếu muốn đọc tốt: "Người Việt - Phẩm chất và thói hư tật xấu". Sau một tháng ở Thái mình tìm thấy hứng thú đặc biệt để đọc cuốn sách này, sẽ có một bài giải thích tại sao.
Cuộc sống bắt đầu trở lại cùng với khả năng tư duy độc lập, và mình đang gắng sức cho nhiệm vụ cực kỳ nan giải là đưa kỹ năng tiếng Nga đi vào quỹ đạo. Chậc, nghĩ xem, bây giờ mình thậm chí cảm thấy mình giỏi tiếng Thái hơn tiếng Nga! Xếp hạng sẽ là: Anh -> Thái -> Nga (từ trên xuống), không thể tin được, trong khi mình còn duy nhất 1 năm để xoay xở với thứ tiếng hay ho khó nhằn này. Боже мой!
FIGHT.
Subscribe to:
Posts (Atom)