"Chủ nhật đẹp trời. Thu Hà Nội dịu êm. Người Hà Nội lắng đọng."
Vừa đăng status tổng kết ngày cuối tuần lên Facebook đã thấy ngay 4 người ấn "like", sợ thật.
Đăng tiếp bài "Paperweight" nhạc phim "Dear John" lên nghe trước khi đi ngủ (tìm mãi mới ra tên) (mà phim này 2 tuần liền mình mở 3 lần xem chưa xong, khả năng bỏ dở thật đáng kinh ngạc) kèm dòng ghi chú "Gonna have a pretty good night. And it's just cruel to force me to get up early in the morning +_+". Bài này nghe mê thiệt, ca từ cũng superb, mỗi tội ướt át quá khả năng ứng dụng của mình (những lời này chắc 6-7 năm nữa nói nghe mới hợp được).
Ca từ bài hát trên dẫn đến comment dưới đây của mình: "Had a pretty good night that day. And it was very cruel indeed to force me to get up that early in the next morning (what a pity, can I call it "morning" when it wasn't even "dawn" yet?). Forget it, crazy me". Crazy me, mình biết, mình biết, viết ra những dòng này là quá sơ suất, đã tính đến chuyện xóa ngay sau khi đăng xong. Nhưng rồi thấy cũng chẳng để làm gì, chán vì phải suy nghĩ "nên" hay "không nên". Just forget it.
---------
"Hà Nội thiếu anh thì không thể là Hà Nội", bàn tay vuốt nhẹ má Hà Nội và nét mặt đột nhiên mang vẻ nghiêm trang khi đôi mắt dừng lại trên khuôn mặt thân thương nói những lời từ tận trái tim.
---------
Hôm nay viết toàn thứ quái đản nhỉ? Đọc không giống kết quả của một ngày đẹp trời lắm, nhưng mà this is it ^^, ngày mai mình sẽ viết lại đẹp hơn vậy, cho lời từ biệt Hà Nội :) .
Vừa đăng status tổng kết ngày cuối tuần lên Facebook đã thấy ngay 4 người ấn "like", sợ thật.
Đăng tiếp bài "Paperweight" nhạc phim "Dear John" lên nghe trước khi đi ngủ (tìm mãi mới ra tên) (mà phim này 2 tuần liền mình mở 3 lần xem chưa xong, khả năng bỏ dở thật đáng kinh ngạc) kèm dòng ghi chú "Gonna have a pretty good night. And it's just cruel to force me to get up early in the morning +_+". Bài này nghe mê thiệt, ca từ cũng superb, mỗi tội ướt át quá khả năng ứng dụng của mình (những lời này chắc 6-7 năm nữa nói nghe mới hợp được).
Ca từ bài hát trên dẫn đến comment dưới đây của mình: "Had a pretty good night that day. And it was very cruel indeed to force me to get up that early in the next morning (what a pity, can I call it "morning" when it wasn't even "dawn" yet?). Forget it, crazy me". Crazy me, mình biết, mình biết, viết ra những dòng này là quá sơ suất, đã tính đến chuyện xóa ngay sau khi đăng xong. Nhưng rồi thấy cũng chẳng để làm gì, chán vì phải suy nghĩ "nên" hay "không nên". Just forget it.
---------
"Hà Nội thiếu anh thì không thể là Hà Nội", bàn tay vuốt nhẹ má Hà Nội và nét mặt đột nhiên mang vẻ nghiêm trang khi đôi mắt dừng lại trên khuôn mặt thân thương nói những lời từ tận trái tim.
---------
Hôm nay viết toàn thứ quái đản nhỉ? Đọc không giống kết quả của một ngày đẹp trời lắm, nhưng mà this is it ^^, ngày mai mình sẽ viết lại đẹp hơn vậy, cho lời từ biệt Hà Nội :) .
No comments:
Post a Comment