Dạo này mình ít viết blog, gần như có thể nói là không viết. Ngược lại mình đọc rất nhiều, có thể nói hầu như không làm gì ngoài đọc.
Hai hôm nay mình lại bắt đầu nghe classical, lần này là Richter, album "Richter in Prague". Khá thú vị là quyển sách mình đang đọc cũng có dính dáng đến Czech (và phong cách viết của Milan Kundera có vẻ "ăn rơ" với âm nhạc của Richter) - cuốn "Những mối tình nực cười" mở đầu bằng truyện "Sẽ không ai cười". Quả là chẳng đáng cười tí nào, chỉ thấy nực cười.
Điều thứ nhất về cuốn sách khiến mình ngạc nhiên là cuốn sách khá "cổ", từ năm 1968, cổ hơn nhiều so với mình hình dung lúc nhìn thấy nó trên giá sách. Thứ hai là cuốn sách chẳng dễ đọc tí nào, khá khó gặm, hoặc cũng có thể mình dành cho nó quá ít tập trung và hứng thú (mình đổ lỗi một phần cho dịch giả - Cao Việt Dũng, nhưng rõ ràng lỗi của dịch giả nếu có thì cũng rất nhỏ).
Mình đi ngủ đây. Mình ốm thật rồi.
P.S: Đơn vị tiền tệ của Séc là curon.
Hai hôm nay mình lại bắt đầu nghe classical, lần này là Richter, album "Richter in Prague". Khá thú vị là quyển sách mình đang đọc cũng có dính dáng đến Czech (và phong cách viết của Milan Kundera có vẻ "ăn rơ" với âm nhạc của Richter) - cuốn "Những mối tình nực cười" mở đầu bằng truyện "Sẽ không ai cười". Quả là chẳng đáng cười tí nào, chỉ thấy nực cười.
Điều thứ nhất về cuốn sách khiến mình ngạc nhiên là cuốn sách khá "cổ", từ năm 1968, cổ hơn nhiều so với mình hình dung lúc nhìn thấy nó trên giá sách. Thứ hai là cuốn sách chẳng dễ đọc tí nào, khá khó gặm, hoặc cũng có thể mình dành cho nó quá ít tập trung và hứng thú (mình đổ lỗi một phần cho dịch giả - Cao Việt Dũng, nhưng rõ ràng lỗi của dịch giả nếu có thì cũng rất nhỏ).
Mình đi ngủ đây. Mình ốm thật rồi.
P.S: Đơn vị tiền tệ của Séc là curon.
No comments:
Post a Comment