Monday, September 20, 2010

A Story

I have a story... Mình có một câu chuyện... Và mình sẽ kể nó :) .

Trưa hôm qua, như thường lệ của mấy ngày nay, mình đi xe đạp từ trường về nhà. Con đường không dài lắm, mình chỉ mất 10 phút để đạp xe đến trường và mình thật sự vui thích với phương tiện di chuyển mới này. Đi xe đạp thật thích, đặc biệt là trong mùa đông :) . Xe đạp làm mình cảm nhận mùa đông rõ hơn, và nhớ thêm về những mùa đông ở Vinh.

Ở đầu đoạn đi qua cánh đồng, mình thấy có một anh đang đi phía trước mình. Chẳng hiểu sao mình ngay lập tức chú ý đến anh ta, có lẽ vì bên tay phải anh ấy là một túi hoa quả có vẻ khá nặng (:D), và anh ta đang đi bộ, đeo ba lô trên lưng. Mình chăm chú nhìn anh ta bước đi, và phân vân với ý tưởng mới nảy ra trong đầu.

"Anh có muốn đi nhờ xe không?", "Em có thể cho anh đi nhờ xe, nhưng anh phải chở em kia" :D , đó là đoạn hội thoại do mình tưởng tượng. Vấn đề là, đoạn hội thoại đó chỉ mới có phần của mình, còn thiếu phần trả lời của người được hỏi :( . Mình cứ lo nghĩ về phần còn thiếu đó nên không dám hiện thực hóa đoạn hội thoại. Xe đạp thì vẫn đang di chuyển, và mình dần lướt qua anh ta.

Mình nhìn hiện thực diễn ra và thở dài cho ý định một lần nữa đi vào hư không của mình. Tạm quên đi ông anh kia và đạp xe nhanh hơn. Nhưng được một quãng mình lại đạp chậm lại, ngoái đầu nhìn. Ông anh kia vẫn đang đi bộ, và mình vẫn có thể quay lại hiện thực hóa đoạn hội thoại kia. Ừm, nếu anh ta vui vẻ đồng ý với lời đề nghị của mình thì không vấn đề gì, nhưng nếu anh ta từ chối thì sao? Thôi quên anh ta đi vậy... Nhưng vẫn không đạp xe nhanh hơn, vẫn ngoái nhìn thêm lần nữa. Đoạn đường từ đây vào làng vẫn còn dài, lỡ như anh ta thật sự mệt? Nếu anh ta cần đi nhờ xe thật thì sao? Lúc này lại nhìn thấy một người nữa đang đi bộ trước mặt mình. Ừ, nhưng đoạn đường này đâu thiếu gì người đi bộ, ngày nào mà chẳng có hàng đoàn người đi. Mà anh ta cũng xác định là mình phải đi bộ và sẵn sàng để đi hết quãng đường này rồi mà. Lại ngoái nhìn lần nữa (tổng cộng 3 lần). Ừ, biết thế, nhưng mình vẫn không dứt khoát được, thôi dù sao cũng đã có ý định, cứ cố gắng thực hiện nó đến cùng đi. Thế là quay đầu xe đạp vòng lại phía ông anh kia.

Mình đi qua chỗ ông anh kia, liếc nhanh một chút qua khuôn mặt hơi nhăn nhó của anh ta. Anh này đã cởi cái khẩu trang đeo lúc nãy ra. Hic, mình không hỏi anh ta việc đi nhờ là đúng, nhìn mặt anh này hơi...ghê ghê. Vẫn chậm rãi đạp thêm một quãng rồi mới vòng lại hướng mình phải đi, lại thấy thêm một người đi bộ nữa ở sau ông anh kia. Ừ, đường này thiếu gì người đi bộ... Mà nhìn người đi bộ sau cùng này mình chẳng hề mảy may có ý định bảo anh ta đi nhờ.

Mình lại dần tiến gần tới vị trí của ông anh lúc nãy, nhìn dáng đi của anh ta. Mình nhìn một lúc, trong đầu lướt nhanh những hình ảnh "thu thập" được : túi thức ăn nặng bên tay phải, chiếc ba lô trên lưng, khuôn mặt nhăn nhó, cái khẩu trang được tháo ra, dáng đi hơi mệt mỏi... Đột nhiên mình tin tưởng chắc chắn là anh ta sẽ chấp nhận lời đề nghị của mình và nhanh chóng tiến lên : "Anh có muốn đi nhờ xe không?".

Mọi việc diễn ra nhanh chóng, ông anh kia hơi mỉm cười khi nghe mình nói và tiến lại phía mình. Mình cũng chẳng đợi anh ta trả lời mà nói luôn : "Em có thể cho anh đi nhờ xe nhưng anh phải chở em kia" và nhanh chóng xuống xe, nhường vị trí cho ông anh :D . Anh này có vẻ thật sự mệt rồi, lẳng lặng giữ lấy đầu xe và đưa túi thức ăn cho mình : "Em cầm hộ anh", cũng nặng thật. Rồi anh ta bỏ luôn chiếc ba lô vào giỏ xe mình và bắt đầu đạp xe đi.

Chà, nghĩ lại thì mình hơi vô ý, khi mới đi được một quãng đã ríu rít nói chuyện, hỏi và bắt anh ta trả lời đủ thứ. Anh ta đang mệt, phải đạp xe chở mình cũng bằng với đoạn đi bộ lúc nãy rồi, thêm trả lời mình nữa chắc còn mệt hơn. Nhưng tại mình thấy nên nói chuyện, và cũng muốn nói :( . Mình hỏi anh ta đi bộ từ đâu, rồi đi đến đâu, quê ở đâu (vì giọng anh này nghe rất lạ, giống như người Trung Quốc, đến nỗi ban đầu mình tưởng là người Trung Quốc thật, nhìn cũng hơi giống, nhưng cuối cùng chỉ là anh ta có nhiều bạn Trung Quốc và nói được tiếng Trung Quốc thôi). Anh ta cũng hỏi mình quê ở đâu, học ở đâu, năm mấy, nhà ở đâu... Đại khái thế. Nói chuyện với anh này cũng khá vui, mình tha hồ hỏi lung tung đủ thứ và anh ta nhiệt tình trả lời ngắn gọn, đầy đủ, dễ hiểu, thế nên mình hỏi được rất nhiều, hỏi liên tục :D . Tóm lại cũng biết sơ sơ vài điều là anh ta đang học cao đẳng Xây dựng gần đấy, mới học năm nhất dù đã nhiều tuổi rồi (anh ta bảo thế), mới ở trọ ở xóm 18 được 1 tháng (giống mình)...

Nhân dịp này mình biết được xóm 18 là ở đâu, hôm trước thì đã biết được xóm 16 nhờ qua gửi xe nhà Phương :) . Đi tới xóm 18 phải rẽ vào một con đường nhỏ từ đường chính của làng. Đến chỗ rẽ ấy anh ta định xuống vì không cùng đường với mình, nhưng mình bảo cứ đi đến nhà anh luôn, để anh đỡ được một quãng đi bộ. Anh này cũng không từ chối :D . Thế là đi thẳng vào xóm 18, dừng ở một con ngõ nhỏ mà mình đoán là đi vào xóm trọ anh ta. Đến đây được rồi, vui vẻ cười "Cảm ơn em nhé" và chào tạm biệt.

Mình đang vui vẻ chuẩn bị lên xe về thì phát hiện một điểm bất thường. Vội vàng quay ra phía ông anh kia vừa đi : "Anh ơi, xe em tuột xích rồi" :D . Cười, nhanh chóng quay lại phía mình, dùng tay tóm luôn sợi xích cho vào đúng vị trí. Mình tỏ vẻ "hối lỗi" vì sự cố bất thường này : "Cái xích này hơi dài nên hay bị tuột lắm :( " và chăm chú cúi xuống xem tiến trình khuất phục sợi xích cứng đầu đến đâu rồi. Đang lúc chăm chú mình lại có thêm một phát hiện : "A, anh có vợ rồi ^^" (ngắm kĩ cái nhẫn và xác định nó đúng là ở trên ngón áp út bàn tay trái). Hì, ừ, mới đây...(gì gì đấy, nghe không rõ). Sau đó sợi xích nhanh chóng đi vào quy củ và mình đã có lý do để cảm ơn lại anh này khi anh ta cảm ơn mình lần nữa rồi chào tạm biệt :) .

Rất vui vẻ đạp xe nốt đoạn đường về nhà, còn phải hỏi thăm đường một lần và sau đó thấy mình thật ngốc khi phải đi hỏi đường :( . Mình thật sự rất vui, vì cuối cùng mình đã thực hiện được ý định và ý định đó đã dẫn đến một kết cục tốt đẹp. Mình còn phải cảm ơn ông anh kia nữa, vì đã không từ chối lời đề nghị của mình. Lời đề nghị giúp đỡ khi được nói ra mà lại bị từ chối thì người đề nghị sẽ rất bối rối, thậm chí xấu hổ và không biết phải ứng xử thế nào. Còn nhớ hồi lớp 10 trên đường đi học về mình ngỏ ý chở một cô bé và cô bé này e dè từ chối, từ đó hình như mình chẳng ngỏ ý chở ai nữa cả. Thật cảm ơn hôm nay ông anh kia đã tránh cho mình tình trạng này.

Thật ra lý do để mình quyết định đưa ra lời đề nghị với ông anh kia là vì mình đi bộ cũng đã nhiều, và mình hiểu cảm giác mệt thật mệt sau khi đi bộ một quãng dài là như thế nào. Những lúc đó mình nghĩ nếu như có ai đề nghị chở mình thì mình sẽ không từ chối. Thậm chí mình đã cố gắng nhìn xem có ai đó có vẻ sẵn lòng cho mình đi nhờ một đoạn không. Nhưng không có ai đi đủ chậm để nghe mình nói hay dừng lại đưa ra lời đề nghị cả. Thế nên bây giờ mình tự mình làm việc đó vậy :) .

Bài viết ngày 24/11/2009. (Hơ, sắp được một năm rồi kìa).

Saturday, September 18, 2010

The Fun Theory


Wow wow, The Fun Theory, thêm một clip thú vị nữa ^^. Nhạc trong đoạn clip này hay hơn nhạc trong đoạn mình vừa xem :) .
Hâm mộ mấy chú kĩ sư làm mấy thứ đồ này quá :) .

Piano Stairs



Wow wow, hay quá đi mất, thật thú vị ^^. Không thể không thích thú chăm chú theo dõi từng hình ảnh trong đoạn phim và "Bốp bốp bốp..." (vỗ tay) khi video kết thúc :D . Chà, với một cái cầu thang như thế thì tất nhiên mọi người phải muốn đi rồi. Mình cũng muốn đi thử cái cầu thang đó!! Những bước đi của mình sẽ tạo ra một bản nhạc, oa oa!!

Wednesday, September 8, 2010

Blogger

Trời ơi, nhìn thấy lại cái bảng điều khiển của Blogger mà sung sướng quá. Càng sung sướng hơn nữa khi được lạch cạch gõ blog trong khung soạn bài rộng rãi, giao diện đơn giản, thuận tiện, màu sắc ấm áp... Tôi yêu Blogger.

Mấy hôm nay không vào được blog (đầu tiên định nói là cả tuần nay nhưng ngẫm lại mới có 4 ngày). Đầu tiên nhìn thấy dòng quen thuộc "The connection has timed out" khi quen tay mở blog như hàng ngày thì cũng không để tâm lắm. Ờ, thỉnh thoảng dở chứng, thôi khỏi vào vậy, đằng nào cũng không có gì mới (nếu có đã được thông báo qua mail). Ngày thứ nhất, không để tâm. Ngày thứ 2, ừm, hơi bất thường nhỉ. Ngày thứ 3, định đăng tấm ảnh nhưng mở blog không được, đăng tạm Facebook vậy, blog để đăng sau. Mà sao lâu thế nhỉ? Mấy ngày rồi, ngày nào mình cũng mở mấy lần, chẳng lần nào được cả. Tối ngày thứ 3, định viết blog, nhưng blog mở không được... Lang thang google lùng sục xem tại sao không mở được, xem chán chê, chẳng được gì cả, hết cảm xúc, nghỉ luôn. Trưa thứ 4, muốn viết blog, "viết" tạm trong đầu... Chiều thứ 4, hôm nay mình nhất định phải viết blog, lâu lắm rồi mới thấy hứng thú viết blog thế này, lâu lắm rồi mới có cảm giác mình sẽ viết một bài blog thật hay ho thế này, vì lâu lắm rồi mình mới dọn nhà thế này. Tóm lại, mình cần viết blog và kiểu gì mình cũng sẽ viết.

Vậy là... Lập 1 blog trên WordPress. Cũng không lâu la gì lắm nhưng cái WordPress này tương đối nhiêu khê, nhìn hết cột này sang cột kia để biết làm thế nào mình có thể tạo một bài blog cũng mệt ghê. Thật ra mình còn có 1 blog mang tính "hình thức" bên Yahoo nữa, nhưng chẳng hiểu sao nghĩ tới chuyện viết blog bên Yahoo là thấy hết hứng luôn. Mình cũng không "định kiến" gì với Yahoo lắm, chỉ không thích bằng Blogger, nhưng chắc tại mình nghĩ những bài như sắp viết mình không hề có ý định đăng lên Yahoo, chắc tại mình "phân công" blog rõ ràng quá. Tóm lại là mình đã chạy thẳng sang WordPress vì biết bên ấy có 1 mẫu blog rất đúng ý mình, rồi loay hoay làm quen với "bạn mới" này, cố gắng bỏ qua những thứ râu ria để viết blog cho nguyên cảm xúc và không ngừng nhớ nhung Blogger thân yêu!!

Trong khi vừa viết vừa nhìn vừa so sánh Wordpress với Blogger như thế, mình lại càng khao khát được thấy lại blog bên Blogger hơn. So sánh kiểu gì cũng thấy WordPress thua kém +_+ , mình vốn thiên vị toàn diện với những thứ mình thích mà. Và mình đã không ngần ngại viết ngay trong bài hello WordPress của mình là mình nhớ Blogger :( .

Cuối cùng thì sau bao oán thán mong chờ mình cũng đã có thể kêu lên khoái chí khi chữ "Tôi yêu" hiện ra trên tab. Trời ạ, vút một cái tự dưng hiện ra, nhanh chóng không ngờ. Mà, trời ạ trời ạ, biết mình phải làm gì không? Không phải xóa file hosts, không phải xóa bộ nhớ cache, không phải cho phép cookies... không phải làm gì cả, NGOÀI việc đổi DNS. Đổi DNS! Trời ạ, mình đang dùng DNS của Google đấy thôi, trước giờ vẫn ổn thỏa cả, có vấn đề gì đâu. Mà sao tự dưng lại phải đổi DNS? Vì VNPT đã chặn Blogger +_+ . Ặc ặc, chẳng hiểu mấy ông này nghĩ gì, điên thật, buồn cười quá đi mất, đúng là cái gì không quản lý được là cấm. Mà thế sao không chặn WordPress?? Bên WordPress tính năng mạng xã hội phát triển, mấy bài "nhạy cảm" với "đụng chạm" mình toàn đọc trên WordPress cả, Blogger thì có gì đâu, toàn những kẻ tiệm cận tự kỷ ngồi tự viết tự đọc tự comment. Tóm lại là vô cùng bức xúc với cái kiểu hành xử của VNPT, quá là phi lý. Nhưng dù sao mình cũng vào được Blogger rồi, chỉ cần ghi nhớ vài con số, thật là an ủi.

Thật hạnh phúc khi nhìn thấy Blogger trở lại. Tôi Yêu Blogger :) .

P.S : Cái này có được tính là "tình thư" không nhỉ? :D . Cứ cho là thế đi :)) .

Monday, August 30, 2010

Sáng Ngày Mưa

Đi ngủ lúc 10h tối thật là tuyệt, tuy hơi tiếc là dậy lúc 8h sáng thì chưa được hợp lý lắm :D . Lần sau cố gắng điều chỉnh vậy.

Này nhé, thử xem ngày "ngủ sớm dậy sớm" của mình tuyệt như thế nào nhé.

Buổi sáng 8h ra khỏi giường, tuy thật ra mình đã tỉnh dậy vào lúc khoảng 6h hoặc sớm hơn. Ánh sáng ngoài cửa sổ cho mình biết ngày mới đã đến, nhưng chủ yếu là những tiếng chim đánh thức mình dậy. Những tiếng chim... Tuyệt thật, những tiếng chim ríu ran rộn rã ngoài cửa sổ và mình biết là ngày mới đã đến. Không nhớ đã bao giờ mình trải qua giây phút tương tự thế này chưa, cảm giác thật yên ả. Nằm bẹp trên giường, lơ mơ tỉnh dậy bởi tiếng chim hót, lờ mờ hiểu rằng ngày mới vừa bắt đầu và mình đã không bỏ lỡ thời khắc đó. Bầu trời mờ sáng, không khí dịu mát, tiếng chim thánh thót, thật dễ chịu, mình nhận biết tất cả những điều đó và lơ mơ ... ngủ tiếp. Dù sao thì mình cũng đã tỉnh dậy để thấy ngày mới bắt đầu như thế nào :) .

Quyết định ngủ tiếp của mình không hẳn là sai lầm (thật ra mình có "quyết định" gì đâu, cơ thể tự động như thế mà) nhưng quyết định ngủ đến 8h là cực kì sai lầm. Lẽ ra mình đã dậy khi nhìn thấy kim ngắn chỉ số 7 trên mặt đồng hồ. Lúc ấy muốn dậy lắm rồi nhưng mi mắt cứ theo ... quán tính ... rơi xuống, thế là lại ... phó mặc và lại thêm 1 tiếng đồng hồ mê man nữa, kết quả thức dậy mà thấy đầu hơi váng vất và phải làm mấy động tác thể dục cơ bản. Khổ, lâu lâu ngủ quá đà là thế đấy +_+ .

Tự an ủi dù sao 8h vẫn còn là sớm với lịch của mình dạo này, nhanh chóng rửa mặt, gội qua cái đầu và mở máy tính ra đặt lên bàn, sẵn sàng làm việc hiệu quả nhằm kịp hạn nộp báo cáo cho Dương trưa nay. Chà, lúc đến ngồi bên cửa sổ bắt đầu ngửi thấy mùi khói cay cay hăng hăng nhẹ bay trong không khí, lát sau lại còn có thêm tiếng rì rào khẽ khàng của những giọt mưa thu nữa. Không kìm được, đặt một status trên yahoo "Sáng ngày mưa... mùi khói... :) ". Perfect morning :) .

Mình hít hà mùi khói đầy hấp lực và mơ màng mường tượng về cánh đồng trơ trọi những rạ nơi đám khói này bắt đầu. Mọi thứ quanh mình đều rất bình yên nên cũng không quá khó để dẫn trí tưởng tượng tới một nơi bình yên tương tự... Lát sau Trà My dậy ngửi thấy mùi khói thì nhăn mũi kêu khó chịu và kết luận là do "bà điên hóa vàng" (bà hàng xóm cô đồng cạnh nhà mình) :)) . Mình không biết nhưng mình thích mùi vị này, đặc biệt là trong một buổi sáng như hôm nay. Có thể đám khói không từ một cánh đồng đầy gió lướt đến nhưng mùi vị của nó thì vẫn thật mênh mang.

Đến 1h30 thì mình gửi được bản báo cáo cho Dương, hơi muộn, và tiếc là thiếu bài nữa, tuần sau mình sẽ cố gắng bù lại vậy. Còn bây giờ thì đến lúc gọi điện cho Sarica hiện thực hóa lời hẹn cafe đã được mình chuyển thành đi ăn trưa nay.

Tuesday, August 17, 2010

Yoway

Yoway. Bắt đầu từ bây giờ, cái tên này chính thức có ý nghĩa đối với mình :D .

Saturday, August 14, 2010

Love To Be Loved By You

Luật chơi :

1. Mở điện thoại, hoặc bật máy tính lên... Mở list nhạc hay nghe... Chọn "Phát tùy ý " hoặc "Shuffle"

2. Mỗi câu hỏi thì ấn next, rồi ghi tên bài hát đó làm câu trả lời...

3. BẠN BUỘC PHẢI GHI TÊN BÀI HÁT NGẪU NHIÊN ĐÓ RA DÙ NÓ CÓ SILLY THẾ NÀO

4.Tag 15 nạn nhân nữa :D .

Làm đi, vui lắm ^^.


1. Nếu ai đó nhận xét rằng "Bạn rất ổn!" bạn sẽ nói :

- One step closer - LP (Linh Phong =)) ).

=)) Ý là : Ok, lời khen đc chấp nhận, bạn có thể bước gần thêm 1 bước và chúng ta là bạn :D .


2. Bạn sẽ tự giới thiệu như thế nào về bản thân?

- Miss Independent (Kelly Clarkson) .

Oài, hâm mộ đáp án quá :X .


3. Bạn thích điều gì ở 1 chàng trai/cô gái?

- Give me strength (Over the Rhine) .

Ừm, chỉnh lại "(who) gives me strength" là chuẩn hết cần chỉnh :D .


4. Hôm nay bạn cảm thấy như thế nào?

- Rise and fall (Craig David & Sting) .

Câu trả lời quá hay ^^. Bổ sung là "rise" nhiều hơn :) .


5. Mục đích sống của bạn là gì?

- Smile (Vitas) .

:) .


6. Phương châm của bạn là gì?

- Freak out (Avril Lavigne) .

Ha ha, được đấy :)) . Ko tệ, thường thì "freak out" cũng sinh ra năng lượng, và tình trạng đó còn tốt hơn là "nằm dài trông ngày tháng dần qua".


7. Bạn bè nghĩ gì về bạn?

- Livin' on a prayer (Bon Jovi) .

Thế là mình là kẻ sống nhờ vào một lời cầu nguyện :D . Cũng ko hoàn toàn sai :)) .


8. Bố mẹ bạn nghĩ gì về bạn?

- Giọt sương và chiếc lá (Lưu Hương Giang) .

:| . Ẩn ý quá nhỉ. À, cứ cho mình là chiếc lá đi :)) , cũng được đấy ^^ (hiểu chứ em yêu - Lamirado - :X ? ).


9. Dạo gần đây bạn hay nghĩ về điều gì?

- High (James Blunt) .

Nghĩ phải làm thế nào cho cuộc sống "high" lên một chút, cho bản thân "high" lên một chút. Nói một cách trần trụi là để bước lên cao hơn những nấc thang cuộc đời.


10. 2 + 2 =

- Sorry seems to be the hardest word (Elton John) .

:| . "Thâm thúy" quá ha. Có thể tạm tưởng tượng là có 4 người (1 pair + 1 pair), mình là 1 trong 4, và mình làm 4 người dính vào nhau bởi những việc rối tung lên :)) . Trí tưởng tượng phong phú thôi ^^.


11. Bạn nghĩ gì về người bạn thân nhất của mình?

- Wordplay (Jason Mraz) .

"You are listening to a single word I 've said" (mạn phép đổi câu nghi vấn trong lyrics thành câu khẳng định :D). Always listening, it 's all about you, Poli :) .


12. Câu chuyện cuộc đời của bạn là gì?

- Mùa chim én bay (Hiền Thục).

Đáng tiếc câu chuyện này mình ko thể tự viết và quyết định :D .


13. Khi lớn lên bạn muốn làm gì?

- Always (Bon Jovi) .

Hưm, khá tối nghĩa, có lẽ nên thêm vài động từ vào? :D .


14. Bạn nghĩ gì khi nhìn thấy người mà bạn thích?

- For Elise (Beethoven) .

:)) , trật rồi, chỉnh lại : "Bạn cảm thấy gì khi nhìn thấy người mà bạn thích" -> Đáp án : Cảm giác giống như đang nghe "For Elise" -> chuẩn rồi ^^.


15. Bạn sẽ nhảy trên nền nhạc gì trong lễ cưới?

- Songbird (Eva Cassidy) .

:| . Đáp án, phải nói là, quá hoàn hảo. Tất nhiên "Songbird" là 1 bản tình ca đúng nghĩa, nhưng mình hơi nghi ngờ việc đây sẽ là nhạc nền đám cưới của mình. Nếu nhảy trên nền nhạc này thì điệu slow có vẻ thích hợp :D .


16. Trong đám ma của bạn người ta sẽ chơi bài nhạc gì?

- Wisemen (James Blunt) .

Ok :)) . Lúc mình "gone", người ta sẽ gọi mình là wise(wo)man. Và mình nói : "Look who 's alone now, it 's not me... it 's you who remains (without me)" :)) . Có vẻ được đấy =)) .


17. Sở thích của bạn là gì?

- Valentine 's Day (LP - Linh Phong) .

Lệch 1 chút, đổi lại là "Valentine 's chocolate", ok (ko có "Valentine" cũng ok) :D .


18. Bí mật lớn nhất của bạn là gì?

- 1234 (Feist) .

"Old teenage hopes were alive at your door", lại mạn phép thay đổi lyrics chút đỉnh :D .

À mà mình vẫn chưa hết "teenage" nhỉ, lâu lâu quên mất :)) , có lẽ thế nên "teenage hopes" cũng còn lại chút đỉnh, nhưng cũng sắp kết thúc cùng với teenage rồi :D .


19. Nỗi sợ lớn nhất của bạn là gì?

- The Star (Vitas) .

Ừm, "В этом мире ты для себя ничего не жди... You shouldn't expect anything for yourself in this world".

"Сколько же с отвесной скалы мне падать вниз? How long should I keep falling from the cliff?"

"И не знаю, хватит ли сил для броска... And I don't know if I 'll have enough strength for the throw"

"Не догорай звезда моя, постой... Don't burn out my star, just wait!"

Y xì nguyên văn "Звезда - The Star".


20. Điều bạn muốn ngay lúc này?

- Girlfriend (Avril Lavigne) .

=)) , ko bf thì gf cũng ok :)) . Chiếu theo lyrics thì cũng maybe.


21. Bạn nghĩ gì về những người bạn của mình?

- Parle moi (Jean-Loius Aubert) .

:-" . Chẳng hiểu bài hát này nghĩa là gì :)) -> chẳng hiểu bọn bạn mình là ra làm sao =)) . Mà "parle moi" hình như là "about me", vậy tạm hiểu là mình chẳng nghĩ gì về bạn bè cả, mình chỉ nghĩ về bản thân thôi =)) .


22. Nếu bạn có nuôi một con lợn, tên nó sẽ là?

- Joyride (Roxette) .

Ok, mình rất vui lòng gọi nó là "Joy", lúc nào hứng lên thì thêm chữ "ride".


23. Bộ phim yêu thích?

- I 'll be there for you (Bon Jovi) .

Chậc, được đấy :D . Nếu có bộ phim tên này thì khả năng mình thích nó là rất cao :D .


24. Hành động điên nhất từng làm?

- До скорой встречи (Звери) - See you soon (Animals).

Chuẩn quá chuẩn quá =)) , tuy ko phải "từng làm" mà là "có ý nghĩ sẽ tương tự". Xem clip bài hát để biết thêm chi tiết ^^.


25. Tên note sẽ là?

- Love to be loved by you (Marc Terenzi) .

Ặc, là cái bài khiến mình mê mẩn tâm thần cả ngày nay, sao cái note này chuẩn quá vậy :| .


Viết xong cái note mà hết cả buổi tối +_+, lâu mới thức khuya thấy mệt ghê +_+ .


Ai ĐƯỢC tag thì nhớ viết đáp lại nha.


Kết lại là tự thích cái note này của mình ^^, nhiều cái (toàn cái) tình cờ mà chuẩn thế ^^.


Một trò khá thú vị trên FB :D .