Đã rất lâu rồi mình muốn đọc "Cô đơn trên mạng", và bây giờ mình đã hoàn thành mong muốn đó.
Mình không khóc nhiều như lẽ ra phải thế khi đọc cuốn sách này. Mình chỉ khóc khi đọc tới phần cuối cuốn sách, cũng không nhiều mấy. Mình bắt đầu khóc khi đọc bức email cuối cùng của Jakub và hiểu điều gì sẽ xảy ra. Đơn giản là thất vọng, thất vọng đến đau đớn cho một kết cục sẽ không như mình muốn. Nỗi buồn chủ yếu là vì hiểu rằng, có lẽ mọi thứ phải như thế, không thể nào như mình muốn được.
Mình vẫn không thực sự hiểu, tại sao mọi thứ phải xảy ra như thế, với một người như Jakub, với một tình yêu như của cô với Jakub (đến đây mình nhớ ra trong toàn bộ cuốn sách dày hơn 500 trang Wisniewski không hề gọi tên nhân vật nữ chính của mình, thế mà mình không nhận ra, lần tới đọc lại - vài năm sau, chắc thế - mình sẽ săm soi từng dòng chữ xem liệu ở đâu đó có nhắc đến tên cô không). Nếu có một kết cục khác đi thì sẽ là như thế nào nhỉ? Mình còn muốn gì nữa? Jakub đã hành động như mình nghĩ - mình muốn, đã đến tìm cô ấy, nhưng rồi cũng lại ra đi mà không có cô ấy, đã yêu cô ấy đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, nhưng cũng lại từ bỏ cô ấy để "gặp tất cả những người mà anh ta yêu quý; gần như tất cả". Mình cũng không biết, nhưng mình đã mơ màng đến một kết cục khác, một kết cục mà ở đó mọi người đều hạnh phúc, không phải tất cả, nhưng là những người xứng đáng nhất. Đó là một sự mơ mộng vậy thôi.
"Tại sao tất cả mọi người đều bỏ anh? Tại sao? ... Xin em, hãy tìm thấy anh. Hãy cứu anh!" Một năm trước anh đã cứu vớt một cuộc đời, chỉ bằng một cái ôm ghì tức thời. Bây giờ liệu có ai sẽ ôm anh, níu anh lại với thế giới?
Anh cảm thấy như thế nào khi tiến bước về đường tầu số 4 ở sân ga số 11 của ga Berlin Lichtenberg? Mình đã đọc rất kĩ những trang đầu tiên của cuốn sách, miêu tả và lý giải tại sao đường tầu số 4 ở sân ga số 11 của ga Berlin Lichtenberg lại là nơi được chọn làm nơi vĩnh biệt thế giới của nhiều người nhất, cảm thấy rất logic và thuyết phục. "Tước bỏ cuộc sống của mình ở ga Berlin Lichtenberg, người ta cảm thấy như bỏ lại phía sau cái thế giới bằng vữa đã bong tróc, xám xịt, bẩn thỉu... Bỏ lại vĩnh viễn một thế giới như vậy dễ hơn nhiều". Tuy nhiên, mình không cho rằng Jakub đã nghĩ những điều cuối cùng như vậy về thế giới này. Đối với Jakub phải là một cái gì đó khác.
Anh nói đúng, Jakub, tất cả mọi người đều đã rời bỏ anh. Thế nên giờ anh đến với họ, phần lớn.
Còn "cô" thì sao nhỉ? Cô sẽ tiếp tục sống cuộc sống của mình, chịu đựng trong nỗi chán chường người mà cô gọi là chồng, à nhưng mà chắc là cô sẽ phải trở nên vô cảm, hờ hững đón nhận mọi thứ đúng như cô đã quyết định. Có thể nhiều năm sau cô sẽ biết sự thật, lúc ấy chắc hẳn cô sẽ... Có từ nào diễn tả đáy vực của nỗi buồn, đau đớn, hối hận và dằn vặt? Và cả những gì nữa mình không biết. Cô sẽ lại nói với con trai cô : "Jakub ơi, nhớ quá".
Hì, cái tên Jakub này được đặt sang đời thứ 3 rồi, với cùng một ý nghĩa. Mẹ của Jakub đặt tên cho anh theo tên người chồng trước được cho là đã hy sinh ngoài mặt trận của bà.
Cô mạnh mẽ quá, còn anh lại "giàu nữ tính" quá, hiểu thấu tình yêu của cô, nỗi buồn của cô, nỗi đau của cô và của chính mình. Anh đã luôn gắng gượng, anh đã vượt qua tất cả, thế nhưng lần này... Có lẽ vì cô là một niềm hy vọng quá lớn, niềm hy vọng cuối cùng, trong cuộc đời anh. "Sau những gì xảy ra với chuyến bay ấy, anh tưởng như ngày hôm nay anh được ban tặng một cuộc sống mới. Và em có mặt trong đó từ ngày đầu tiên. Và em sẽ mãi mãi ở đó, đúng không?". Cô không ở đó, và hóa ra anh thừa một cuộc sống, một thứ có vẻ như anh không cần đến. Lẽ ra anh đã chết nhiều lần rồi. RIP.
Một cách không kiểm chứng được thì có vẻ như lúc Jakub kết thúc mọi việc ở đường tàu số 4 sân ga số 11 của ga Berlin Lichtenberg cũng là lúc ở trong bệnh viện cô ôm trên tay đứa bé vừa chào đời, gọi nó "Jakub ơi, nhớ quá". Lão già Wisniewski này thật đểu giả (và khôn ngoan), không biết là con ai nữa chứ. Nhưng đứa bé tên là Jakub, vậy thì chúng ta cứ tin rằng nó là Jakub con đi, nếu đó là điều chúng ta muốn.
Mình không khóc nhiều như lẽ ra phải thế khi đọc cuốn sách này. Mình chỉ khóc khi đọc tới phần cuối cuốn sách, cũng không nhiều mấy. Mình bắt đầu khóc khi đọc bức email cuối cùng của Jakub và hiểu điều gì sẽ xảy ra. Đơn giản là thất vọng, thất vọng đến đau đớn cho một kết cục sẽ không như mình muốn. Nỗi buồn chủ yếu là vì hiểu rằng, có lẽ mọi thứ phải như thế, không thể nào như mình muốn được.
Mình vẫn không thực sự hiểu, tại sao mọi thứ phải xảy ra như thế, với một người như Jakub, với một tình yêu như của cô với Jakub (đến đây mình nhớ ra trong toàn bộ cuốn sách dày hơn 500 trang Wisniewski không hề gọi tên nhân vật nữ chính của mình, thế mà mình không nhận ra, lần tới đọc lại - vài năm sau, chắc thế - mình sẽ săm soi từng dòng chữ xem liệu ở đâu đó có nhắc đến tên cô không). Nếu có một kết cục khác đi thì sẽ là như thế nào nhỉ? Mình còn muốn gì nữa? Jakub đã hành động như mình nghĩ - mình muốn, đã đến tìm cô ấy, nhưng rồi cũng lại ra đi mà không có cô ấy, đã yêu cô ấy đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, nhưng cũng lại từ bỏ cô ấy để "gặp tất cả những người mà anh ta yêu quý; gần như tất cả". Mình cũng không biết, nhưng mình đã mơ màng đến một kết cục khác, một kết cục mà ở đó mọi người đều hạnh phúc, không phải tất cả, nhưng là những người xứng đáng nhất. Đó là một sự mơ mộng vậy thôi.
"Tại sao tất cả mọi người đều bỏ anh? Tại sao? ... Xin em, hãy tìm thấy anh. Hãy cứu anh!" Một năm trước anh đã cứu vớt một cuộc đời, chỉ bằng một cái ôm ghì tức thời. Bây giờ liệu có ai sẽ ôm anh, níu anh lại với thế giới?
Anh cảm thấy như thế nào khi tiến bước về đường tầu số 4 ở sân ga số 11 của ga Berlin Lichtenberg? Mình đã đọc rất kĩ những trang đầu tiên của cuốn sách, miêu tả và lý giải tại sao đường tầu số 4 ở sân ga số 11 của ga Berlin Lichtenberg lại là nơi được chọn làm nơi vĩnh biệt thế giới của nhiều người nhất, cảm thấy rất logic và thuyết phục. "Tước bỏ cuộc sống của mình ở ga Berlin Lichtenberg, người ta cảm thấy như bỏ lại phía sau cái thế giới bằng vữa đã bong tróc, xám xịt, bẩn thỉu... Bỏ lại vĩnh viễn một thế giới như vậy dễ hơn nhiều". Tuy nhiên, mình không cho rằng Jakub đã nghĩ những điều cuối cùng như vậy về thế giới này. Đối với Jakub phải là một cái gì đó khác.
Anh nói đúng, Jakub, tất cả mọi người đều đã rời bỏ anh. Thế nên giờ anh đến với họ, phần lớn.
Còn "cô" thì sao nhỉ? Cô sẽ tiếp tục sống cuộc sống của mình, chịu đựng trong nỗi chán chường người mà cô gọi là chồng, à nhưng mà chắc là cô sẽ phải trở nên vô cảm, hờ hững đón nhận mọi thứ đúng như cô đã quyết định. Có thể nhiều năm sau cô sẽ biết sự thật, lúc ấy chắc hẳn cô sẽ... Có từ nào diễn tả đáy vực của nỗi buồn, đau đớn, hối hận và dằn vặt? Và cả những gì nữa mình không biết. Cô sẽ lại nói với con trai cô : "Jakub ơi, nhớ quá".
Hì, cái tên Jakub này được đặt sang đời thứ 3 rồi, với cùng một ý nghĩa. Mẹ của Jakub đặt tên cho anh theo tên người chồng trước được cho là đã hy sinh ngoài mặt trận của bà.
Cô mạnh mẽ quá, còn anh lại "giàu nữ tính" quá, hiểu thấu tình yêu của cô, nỗi buồn của cô, nỗi đau của cô và của chính mình. Anh đã luôn gắng gượng, anh đã vượt qua tất cả, thế nhưng lần này... Có lẽ vì cô là một niềm hy vọng quá lớn, niềm hy vọng cuối cùng, trong cuộc đời anh. "Sau những gì xảy ra với chuyến bay ấy, anh tưởng như ngày hôm nay anh được ban tặng một cuộc sống mới. Và em có mặt trong đó từ ngày đầu tiên. Và em sẽ mãi mãi ở đó, đúng không?". Cô không ở đó, và hóa ra anh thừa một cuộc sống, một thứ có vẻ như anh không cần đến. Lẽ ra anh đã chết nhiều lần rồi. RIP.
Một cách không kiểm chứng được thì có vẻ như lúc Jakub kết thúc mọi việc ở đường tàu số 4 sân ga số 11 của ga Berlin Lichtenberg cũng là lúc ở trong bệnh viện cô ôm trên tay đứa bé vừa chào đời, gọi nó "Jakub ơi, nhớ quá". Lão già Wisniewski này thật đểu giả (và khôn ngoan), không biết là con ai nữa chứ. Nhưng đứa bé tên là Jakub, vậy thì chúng ta cứ tin rằng nó là Jakub con đi, nếu đó là điều chúng ta muốn.