Saturday, July 31, 2010

Đi, Thấy, Hiểu, Yêu

Hôm trước buổi trưa nắng nhẹ, ra ngoài bờ lan can ngồi nhìn nước chảy dưới khe một lát, chụp vài bức ảnh những căn nhà xa xa. Hứng lên, quyết định lôi xe đạp ra thăm thú mấy khu nhà trong xóm đã lâu không đến. Công nhận có xe đạp tiện ghê, thích hơn đi xe máy nhiều.

Quả thật là một quyết định sáng suốt. Mình đã có khoảng 30 phút đạp xe theo con đường đất sỏi lởm chởm, ngắm và chụp những ngôi nhà dưới bóng cây xanh, còn thử đạp xe theo một con đường nhỏ nhỏ không thấy đường ra và biết rằng nó dẫn vào vườn nhà ông Lý, nghĩa là mình vẫn có thể ra được theo đường này, với điều kiện đi qua sân nhà ông Lý.

Chuyến du ngoạn ngắn này làm mình rất thích thú và quyết định sẽ còn thực hiện tiếp những chuyến du ngoạn theo những con đường khác. Mình dự định vẽ một sơ đồ đơn giản vùng Khe Choăng này, chú trọng vào những đường ngang ngõ tắt khắp xóm. Hy vọng có thể nhanh chóng thực hiện nó :) .

Chiều qua mình đã phóng xe máy khá xa về phía thị trấn. Mình đi qua đoạn "cua" phát ớn gần cầu Khe Lội rồi tiếp tục đi quá cầu Khe Lội khoảng 2km, đến cái xóm có cây đa cao cao mình dễ dàng nhận ra trên đường về nhà. Trước giờ chưa bao giờ đi xa thế về phía thị trấn. Đương nhiên là rất thú vị rồi. Lạ nhất là cảm giác không khí mát lạnh khi đi qua đoạn đường nhiều cây và nóng hơn khi ra khỏi những đoạn đó. Chỉ thế thôi cũng đủ thấy vai trò của cây cối rồi nhỉ.

Chiều qua là một buổi hoàng hôn màu tím. Mình đã dừng xe tại một chỗ thoáng đãng để có thể nhìn bầu trời màu tím trên vùng cây lá và những ngọn núi mờ xa. Một tin nhắn được lưu trong điện thoại lúc 18:49 : "Hoàng hôn đúng là màu tím thật". Trước đó không tin lắm là có hoàng hôn màu tím.

Ngồi trên xe, gió mát từng cơn thổi vào mặt. Thấy trước mặt mình từng đám mây xanh tím, cả bầu trời hài hoà trong một màu xanh biển đậm dịu dàng. Khẽ liếc mắt qua kính chiếu hậu, lại thấy một khoảng đỏ rực ở sau lưng, màu đỏ tươi nhạt trộn lẫn với màu tím huy hoàng. Hiếm có thật, hơi tiếc đã không đem theo máy ảnh. Được ngắm nhìn những thời khắc như thế này lại thấy yêu quý thêm mảnh đất mình đang sống, với mùi vị bình yên vương vấn trên những nóc nhà, những thôn xóm mình qua.

Mong sẽ đi thật nhiều nữa, hiểu và yêu thêm thật nhiều nữa...

Cảm xúc được lưu lại lúc 14:00, 20/7/2009.
Giờ đăng thấy cũng hợp, tuy chẳng liên quan :D .

Đi, đi và đi :) .

Wednesday, July 28, 2010

Ở nơi Gặp gỡ Bình yên - Hội ngộ Bình an.
Tuyệt vời như tưởng tượng.

Thursday, July 22, 2010

Love of my life



Love of my life, you've hurt me
You've broken my heart and now you leave me
Love of my life, can't you see
Bring it back, bring it back
Don't take it away from me
Because you don't know what it means to me

Love of my life, don't leave me
You've stolen my love and now desert me
Love of my life, can't you see
Bring it back, bring it back
Don't take it away from me
Because you don't know what it means to me

You will remember when this is blown over
And everything's all by the way
When I grow older
I will be there at your side to remind you
How I still love you - I still love you

Hurry back, hurry back
Don't take it away from me
Because you don't know what it means to me

Love of my life
Love of my life ...

Friday, July 9, 2010

Universe




"Earth (you are here)", thú vị thật ^^, không có ngoại lệ cho "you" :D .
Earth -> Neptune -> choáng -> Saturn -> sốc -> Jupiter -> The Sun -> ngất. Mặt Trời lớn thế sao +_+ . Mấy cái đại bự tiếp theo thì chưa nghe thấy bao giờ (toàn "super" với "hyper" giant @_@).

"It would take (abc xyz)... -> 1100...". Days? "Years" -> ngất tập 2. May mà mình không sống ở đó, chứ không thì làm sao đi du lịch vòng quanh ... (nó tên gì nhỉ?) được.

Kết luận : "NO, YOU ARE NOT THE CENTER OF THE UNIVERSE" :)) , thú vị quá đi mất, chắc cũng cần xem xét lại =)) . Ha ha ha.

Sunday, June 20, 2010

Cô Đơn Trên Mạng

Đã rất lâu rồi mình muốn đọc "Cô đơn trên mạng", và bây giờ mình đã hoàn thành mong muốn đó.

Mình không khóc nhiều như lẽ ra phải thế khi đọc cuốn sách này. Mình chỉ khóc khi đọc tới phần cuối cuốn sách, cũng không nhiều mấy. Mình bắt đầu khóc khi đọc bức email cuối cùng của Jakub và hiểu điều gì sẽ xảy ra. Đơn giản là thất vọng, thất vọng đến đau đớn cho một kết cục sẽ không như mình muốn. Nỗi buồn chủ yếu là vì hiểu rằng, có lẽ mọi thứ phải như thế, không thể nào như mình muốn được.

Mình vẫn không thực sự hiểu, tại sao mọi thứ phải xảy ra như thế, với một người như Jakub, với một tình yêu như của cô với Jakub (đến đây mình nhớ ra trong toàn bộ cuốn sách dày hơn 500 trang Wisniewski không hề gọi tên nhân vật nữ chính của mình, thế mà mình không nhận ra, lần tới đọc lại - vài năm sau, chắc thế - mình sẽ săm soi từng dòng chữ xem liệu ở đâu đó có nhắc đến tên cô không). Nếu có một kết cục khác đi thì sẽ là như thế nào nhỉ? Mình còn muốn gì nữa? Jakub đã hành động như mình nghĩ - mình muốn, đã đến tìm cô ấy, nhưng rồi cũng lại ra đi mà không có cô ấy, đã yêu cô ấy đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, nhưng cũng lại từ bỏ cô ấy để "gặp tất cả những người mà anh ta yêu quý; gần như tất cả". Mình cũng không biết, nhưng mình đã mơ màng đến một kết cục khác, một kết cục mà ở đó mọi người đều hạnh phúc, không phải tất cả, nhưng là những người xứng đáng nhất. Đó là một sự mơ mộng vậy thôi.

"Tại sao tất cả mọi người đều bỏ anh? Tại sao? ... Xin em, hãy tìm thấy anh. Hãy cứu anh!" Một năm trước anh đã cứu vớt một cuộc đời, chỉ bằng một cái ôm ghì tức thời. Bây giờ liệu có ai sẽ ôm anh, níu anh lại với thế giới?

Anh cảm thấy như thế nào khi tiến bước về đường tầu số 4 ở sân ga số 11 của ga Berlin Lichtenberg? Mình đã đọc rất kĩ những trang đầu tiên của cuốn sách, miêu tả và lý giải tại sao đường tầu số 4 ở sân ga số 11 của ga Berlin Lichtenberg lại là nơi được chọn làm nơi vĩnh biệt thế giới của nhiều người nhất, cảm thấy rất logic và thuyết phục. "Tước bỏ cuộc sống của mình ở ga Berlin Lichtenberg, người ta cảm thấy như bỏ lại phía sau cái thế giới bằng vữa đã bong tróc, xám xịt, bẩn thỉu... Bỏ lại vĩnh viễn một thế giới như vậy dễ hơn nhiều". Tuy nhiên, mình không cho rằng Jakub đã nghĩ những điều cuối cùng như vậy về thế giới này. Đối với Jakub phải là một cái gì đó khác.

Anh nói đúng, Jakub, tất cả mọi người đều đã rời bỏ anh. Thế nên giờ anh đến với họ, phần lớn.

Còn "cô" thì sao nhỉ? Cô sẽ tiếp tục sống cuộc sống của mình, chịu đựng trong nỗi chán chường người mà cô gọi là chồng, à nhưng mà chắc là cô sẽ phải trở nên vô cảm, hờ hững đón nhận mọi thứ đúng như cô đã quyết định. Có thể nhiều năm sau cô sẽ biết sự thật, lúc ấy chắc hẳn cô sẽ... Có từ nào diễn tả đáy vực của nỗi buồn, đau đớn, hối hận và dằn vặt? Và cả những gì nữa mình không biết. Cô sẽ lại nói với con trai cô : "Jakub ơi, nhớ quá".
Hì, cái tên Jakub này được đặt sang đời thứ 3 rồi, với cùng một ý nghĩa. Mẹ của Jakub đặt tên cho anh theo tên người chồng trước được cho là đã hy sinh ngoài mặt trận của bà.

Cô mạnh mẽ quá, còn anh lại "giàu nữ tính" quá, hiểu thấu tình yêu của cô, nỗi buồn của cô, nỗi đau của cô và của chính mình. Anh đã luôn gắng gượng, anh đã vượt qua tất cả, thế nhưng lần này... Có lẽ vì cô là một niềm hy vọng quá lớn, niềm hy vọng cuối cùng, trong cuộc đời anh. "Sau những gì xảy ra với chuyến bay ấy, anh tưởng như ngày hôm nay anh được ban tặng một cuộc sống mới. Và em có mặt trong đó từ ngày đầu tiên. Và em sẽ mãi mãi ở đó, đúng không?". Cô không ở đó, và hóa ra anh thừa một cuộc sống, một thứ có vẻ như anh không cần đến. Lẽ ra anh đã chết nhiều lần rồi. RIP.

Một cách không kiểm chứng được thì có vẻ như lúc Jakub kết thúc mọi việc ở đường tàu số 4 sân ga số 11 của ga Berlin Lichtenberg cũng là lúc ở trong bệnh viện cô ôm trên tay đứa bé vừa chào đời, gọi nó "Jakub ơi, nhớ quá". Lão già Wisniewski này thật đểu giả (và khôn ngoan), không biết là con ai nữa chứ. Nhưng đứa bé tên là Jakub, vậy thì chúng ta cứ tin rằng nó là Jakub con đi, nếu đó là điều chúng ta muốn.

Thursday, June 17, 2010

Tặng Al

Ở nhà, thoải mái thảnh thơi sung sướng ^^. Đến lúc này mới có cảm hứng đăng nốt mấy tấm hình lẽ ra đã được đăng cách đây hơn 1 tháng - vào ngày 1/5 - sinh nhật Al :D . Xin lỗi Al nhé, "ngâm dấm" lâu quá :D .


1/5 là một ngày rất đẹp trời ở quê tớ. Phải nói là hôm ấy bầu trời đẹp tuyệt vời, hàng lớp lớp mây giăng, mặt trời hoàng hôn vàng rực rỡ, đáng tiếc là ảnh tớ không chụp hết được.



Tấm này là chụp phần cao hơn tấm phía trên. Lúc ấy tớ chưa biết kiểu ảnh Panorama, nếu không đã cố gắng tạo một bức thật rộng, y như cảnh thật, vì bầu trời cao rộng tuyệt vời lắm :) . Hiện tại thì đã biết đến Panorama nhưng vẫn chưa làm được tấm nào, mới chỉ góp "tư liệu" hôm sau cố gắng làm thôi.

Đi ra khỏi xóm theo hướng về thị trấn (hướng Đông Nam) sẽ thấy :


Còn đây là từ hướng ngược lại :




Hì, cảnh này bắt gặp ở bãi đất rộng ngay trên dốc gần chỗ cái cây. Trông khá hay :) , tiếc là chụp buổi chiều tối màu sắc không được đẹp lắm. Thích mấy ngọn núi phía sau :) .

Bây giờ thì quay lại đi ngược lại đoạn vừa đi nào. Thế nghĩa là sẽ lại đi ra khỏi xóm tớ, nhưng theo hướng Tây Bắc, đi tới những vùng "núi" hơn và sang Lào :) .


Rất thích cảnh này, ảnh chụp hơi tối (đặc điểm chung của loạt ảnh lần này) nhưng chưa biết chỉnh thế nào cho đẹp hơn cả, nên cứ để nguyên thế, hic.



Ảnh này chụp gần chỗ với tấm trên. Phía bên đường có rất nhiều cây, tớ hay gọi là lau, nhưng theo như "Từ điển tranh về các loài cây" thì lau là cây khác, không phải cây này. Có lẽ cây này là cây đót, vì người ta dùng cây này để làm chổi quét nhà, ở chỗ tớ gọi là chổi đót. (Tớ vừa kiểm tra lại bằng Google, đó đúng là cây đót thật :) . Mà tớ chưa nghe người miền Bắc nói từ "đót" hay "chổi đót" bao giờ nên không chắc lắm về tính phổ thông của nó, giờ thì yên tâm :D ).



Đây là đoạn chụp chân dốc của một con dốc gần xóm tớ, hơn 1km về hướng Tây Bắc (nghĩa là cứ thẳng theo quốc lộ 7 hướng sang Lào). Con dốc này được gọi là dốc Chó, một đoạn dốc dài rất cao và nguy hiểm, từng là nỗi khiếp sợ của nhiều tài xế trên quốc lộ 7 (hồi trước đi qua hay có bình hương lắm, lâu lâu lại nghe một vụ tai nạn), sau mấy lần làm lại đường thì có vẻ đỡ đi nhiều. Về nguồn gốc cái tên thì chẳng ai biết được (trong những người tớ hỏi), hôm sau tớ sẽ nói cho cậu nghe giả thuyết của tớ về tên con dốc này :D .



Đi hết dốc Chó sẽ thấy được đoạn sông Lam khá rộng, tiếp đó một quãng là đến bản Bong, một bản nhỏ của người dân tộc (Thái thì phải). Bản Bong có điểm khác biệt so với các bản, xóm khác trong huyện là có ruộng lúa nước ngay bên đường. Thậm chí có lẽ đây là nơi duy nhất trồng lúa nước ở trong huyện mà tớ biết, vì người Kinh không trồng lúa, người dân tộc thì chủ yếu làm nương, rẫy (ngô, khoai, sắn) và đi rừng, làm những việc khác.

Ở huyện tớ hầu như mỗi xã/xóm/bản đều có 1 cây cầu trước đường vào xóm (theo hướng đi từ thị trấn), tên cầu được lấy theo tên xóm, vì thế cậu đọc biển tên cầu thì sẽ biết được cậu sắp đi vào xóm nào :) . Nhưng trên cầu vào bản Bong lại ghi là "cầu bản Boong" :D , ghi sai đấy, tên bản là "Bong" vì mọi người đều gọi thế. Mà quên mất, tớ đi qua đi lại cầu ấy suốt mà chưa lần nào dừng lại xé bớt 1 chữ "O" trên biển tên cầu cả, để hôm sau thực hiện :)) .



Đoạn ra khỏi bản Bong, đoạn đường đẹp nhất trong bán kính 10km từ nhà tớ, thẳng băng. Đi đoạn này khó mà kìm được ý muốn nhìn thấy kim trên công-tơ-met chỉ 60 hoặc hơn :D (nhưng tớ cũng chưa bao giờ thấy cái kim ấy chỉ quá 80 :D). Sau đó trên đường đi về sẽ phóng xe với tốc độ từ 20 đến 0km/h (dừng xe chụp ảnh ^^).

Phuzz, kết thúc bài tường thuật cảnh quê tớ vào một ngày đẹp trời - sinh nhật cậu. Bây giờ thì là một tấm ảnh tớ chụp vào hôm khác, không phải sinh nhật cậu, nhưng muốn nó là quà tặng sinh nhật cho cậu :) .


Đây chính thức là quà tặng sinh nhật nhé :) , ôi, muộn đến 1 tháng rưỡi, thành thật xin lỗi cậu :( .