Đôi khi mình có niềm vui nho nhỏ nói ra những lời khen tặng dành cho những người khác - thường là những cô gái đáng yêu dễ mến, rồi thấy họ vui vẻ với lời khen của mình như thế nào (khen cực kỳ thật lòng) và đến lượt mình cảm thấy vui...
----
Bao giờ mình mới có thể bắt đầu cuộc sống không-ngủ-muộn được nhỉ? Lúc nãy xem bài trên trang nào đó, đăng ảnh mấy người đẹp trẻ mãi không già, 60 tuổi gì đó rồi mà nhìn choáng luôn, vẫn giữ được dáng vẻ ngoài 30. Mình đọc được một chỗ ghi: ăn uống, tập luyện khoa học, không thức khuya, không hút thuốc, không tùy tiện uống rượu. Hừm hừm.
Hồi xưa (?) mình có một niềm tin vô căn cứ bất diệt là mình sẽ hiển nhiên sống đến 99, 100 tuổi hay một con số nào khác tương đương mình thích. Cũng không hẳn là vô căn cứ, đơn giản lúc đó mình thấy không có lý do gì mà mình không thể sống lâu thật lâu đến giới hạn của những người bình thường. Mình trẻ, khỏe, tự tin, đầu óc tốt, sức khỏe xịn, mọi chỉ số đều ở mức tốt trên trung bình. Tóm lại, nếu có nhiều người sống được đến 85 tuổi (99 thì hơi quá nhưng 85 là một con số thực tế), thì không có lý do gì mình lại không thể.
Còn bây giờ? Cũng chẳng biết từ bao giờ nữa, mình bắt đầu làm quen với ý nghĩ mình sẽ sống những năm tuổi già trong căn bệnh mất trí nhớ. Đôi khi mình nghĩ nhiều đến nỗi gần như tin chắc mình sẽ bị như thế, không thể nào khác được. Còn tuổi thọ á? Mình không nghĩ đến nữa, ai quan tâm mình sẽ sống đến mấy tuổi kia chứ, nhưng chắc chắn không bao giờ là 99, 100 hay bất kỳ con số nào cao bật hơn thông thường...
Đại khái là... Đi ngủ thôi.
----
Bao giờ mình mới có thể bắt đầu cuộc sống không-ngủ-muộn được nhỉ? Lúc nãy xem bài trên trang nào đó, đăng ảnh mấy người đẹp trẻ mãi không già, 60 tuổi gì đó rồi mà nhìn choáng luôn, vẫn giữ được dáng vẻ ngoài 30. Mình đọc được một chỗ ghi: ăn uống, tập luyện khoa học, không thức khuya, không hút thuốc, không tùy tiện uống rượu. Hừm hừm.
Hồi xưa (?) mình có một niềm tin vô căn cứ bất diệt là mình sẽ hiển nhiên sống đến 99, 100 tuổi hay một con số nào khác tương đương mình thích. Cũng không hẳn là vô căn cứ, đơn giản lúc đó mình thấy không có lý do gì mà mình không thể sống lâu thật lâu đến giới hạn của những người bình thường. Mình trẻ, khỏe, tự tin, đầu óc tốt, sức khỏe xịn, mọi chỉ số đều ở mức tốt trên trung bình. Tóm lại, nếu có nhiều người sống được đến 85 tuổi (99 thì hơi quá nhưng 85 là một con số thực tế), thì không có lý do gì mình lại không thể.
Còn bây giờ? Cũng chẳng biết từ bao giờ nữa, mình bắt đầu làm quen với ý nghĩ mình sẽ sống những năm tuổi già trong căn bệnh mất trí nhớ. Đôi khi mình nghĩ nhiều đến nỗi gần như tin chắc mình sẽ bị như thế, không thể nào khác được. Còn tuổi thọ á? Mình không nghĩ đến nữa, ai quan tâm mình sẽ sống đến mấy tuổi kia chứ, nhưng chắc chắn không bao giờ là 99, 100 hay bất kỳ con số nào cao bật hơn thông thường...
Đại khái là... Đi ngủ thôi.
Sao cậu lại nghĩ là già cậu sẽ mất trí nhớ nhỉ? Ăn nhiều cá là có trí nhớ tốt lắm đấy, hehe. Thật ra sống lâu cũng chẳng có ý nghĩa gì mấy với tớ, đừng chết quá sớm là được, quan trọng là cứ phải được ăn chơi cho thoải mái thôi :))
ReplyDeleteChắc cũng đến hơn 1 tháng rồi mới vào lại blogger ấy, tưởng cũng chẳng có gì mới hóa ra cũng đọc được những ba bài viết của cậu, hehe, thấy vui vui :D
Ừm, cái ý nghĩ mất trí khi về già được tiêm vào đầu tớ ảo lắm. Hồi trước tớ đọc cuốn "Mặt trời nhà Scorta" (tớ rất thích) có nhân vật nữ chính thông minh giỏi giang hiểu mình hiểu đời. Cô ấy bắt đầu nghĩ sau này mình sẽ mất trí nhớ khi quan sát người đàn bà lớn tuổi cùng làng bị mất trí nhớ, sống cuộc sống ngây ngô như trẻ nhỏ. Khi cảm thấy mình đã già, bà ấy gọi đứa cháu của mình đến, kể lại toàn bộ câu chuyện cuộc đời mình và gia đình - dòng họ. Sau đó căn bệnh mất trí nhớ bắt đầu, cuộc sống của bà ấy lại như đứa trẻ, rồi tiếp đó là cái chết.
ReplyDeleteTớ rất ấn tượng với câu chuyện này, có vẻ như nó gieo vào đầu tớ một số suy nghĩ, quan niệm nhất định. Tại sao cô ấy lại nghĩ mình sẽ mất trí nhớ? Hay tại sao cô ấy "biết" mình sẽ mất trí? Hay là cô ấy "muốn" như thế? Ko biết chắc được, nhưng có một điều tớ khá chắc chắn là điều đó - khả năng hứng chịu bệnh mất trí nhớ khi về già - là khá cao (còn do phim ảnh và những tuyên truyền về chứng Alzheimer nữa), và ko có gì đảm bảo là căn bệnh đó sẽ bỏ qua tớ.
Và còn một số điều loằng ngoằng khác nữa, nói ra rất dài dòng và chẳng hiểu mang ý nghĩa gì :P .
Tớ nghĩ nếu trí óc được luyện tập và sử dụng thường xuyên lúc trẻ (như cậu) thì khả năng kém trí nhớ tuổi già là không nhiều, còn mất trí thì tớ không biết:D. Bà ngoại tớ mới 68 nhưng đôi khi không nhớ nổi mình có bao nhiêu đứa cháu. Bà trẻ của tớ lúc 89 tuổi vẫn nhớ mặt tớ dù số lần gặp bà chắc đếm chưa hết một bàn tay. Bật mí là tớ hay nghĩ đến lúc tớ già ơi là già, đầu óc lú lẫn, kiểu ăn rồi mà nói chưa ăn hay tệ hơn thế, răng thì rụng gần hết, nói chung là trở nên một bà lão xấu xí già nua khó tính, mà may mắn thay vẫn chưa chết và chưa có biểu hiện của việc sẽ chết thì tớ cũng sẽ uống vài viên thuốc ngủ để lên đoàn tụ với ông bà cho rồi, hehe. Sống mà không đủ tỉnh táo cho dù chỉ là để là biết là mình đang sống thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, với cả chết trong tình trạng vẫn còn "đẹp đẹp" thì sang thế giới bên kia cũng thấy yêu đời hơn, hehe. Hồi xưa tớ nói với mẹ suy nghĩ này xong bị xuyên tạc sang kiểu, à chắc đến lúc tôi già lú lẫn khó tính chị mong tôi chết quách đi để khỏi rách việc chứ gì :)) Chả liên quan gì :)) Mà giờ nghĩ thế thôi, chứ chẳng biết được sau này già rồi suy nghĩ thế nào, lúc đấy tinh thần ham sống còn cao hơn bây giờ cũng không chừng, hehe.
ReplyDeleteHaha, đọc đoạn cậu viết mà tớ buồn cười quá :)) . Nhưng mà tớ chia sẻ với cậu suy nghĩ về chuyện già quá rồi mà ốm yếu xấu xí thì chết nhanh còn hơn thật >:) .
ReplyDelete